Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 189:

Vậy mà lại cảm thấy đứa nhỏ này nói nghe cũng rất hợp lý.
Không được! Không được nghĩ như vậy....
Khương Thư Lan hít thở sâu một hơi: “Đội sản xuất của chúng ta có người tên là Miêu Tụy(), có phải là bạn của cháu không?”
[Chú thích: (
) Tụy có nghĩa là nước tiểu.]
Tiểu Thiết Đản gật đầu.
“Vậy Miêu Tụy có phải là nước tiểu không?”
“Đương nhiên là không rồi ạ, cậu ấy là bạn cháu mà.”
“Vậy đã hiểu chưa, mì ăn liền này không có giống với đại tiện đâu.”
Lôi Vân Bảo ở bên cạnh cũng nói theo: “Mỳ ăn liền thơm lắm, đại tiện thì rất thối, Thiết Đản à, không tin anh nếm thử một chút là biết ngay.”
Tiểu Thiết Đản sửng sốt nói: “Nếm thử cái gì? Nếm thử đại tiện sao?”
Đứa nhỏ vẫn mơ hồ chưa hiểu rõ được.
Lôi Vân Bảo dậm chân một cái, hung hăng mà nói: “Ai để anh thử đại tiện đâu chứ, cho anh thử mỳ ăn liền, mỳ ăn liền.”
Cậu bé tự chạy đến phòng bếp, tìm quanh một vòng bên trong đó, phòng bếp nhìn vắng vẻ vô cùng, muốn tìm cái gì cũng không có.
Cậu bé không khỏi chạy ra ngoài vòng quanh Khương Thư Lan, hừ với Chu Trung Phong một tiếng, đứa nhỏ còn bé xíu đã biết tỏ thái độ khinh người mà hừ thành tiếng rồi.
“Dì xinh đẹp à, chú Chu nghèo quá đi, hay là dì đừng có gả cho chú ấy nữa, dì gả cho cháu có được không? Cháu sẽ cho dì ăn mì ăn liền mỗi ngày luôn!”
Ngữ khí mang theo chút kiêu ngạo không thể nói thành lời.
Mắt thường cũng có thể thấy được mặt Chu Trung Phong đang trở nên đen dần.
Tiểu tử thối này hở một chút là đòi cướp vợ anh.
Khương Thư Lan dở khóc dở cười, cô đoán rồi nói: “Cháu đi tìm nước ấm hả? Hay là đi tìm bát?”
“Đúng vậy, mì ăn liền này phải ngâm nước nóng ăn mới ngon.”
Lôi Vân Bảo nhanh chóng di dời được sự chú ý, nhà của dì xinh đẹp thực sự là quá nghèo rồi, đến cả cái bát cũng không có.
Khương Thư Lan nghĩ gì đó, rồi lấy từ bên trong hành lý ra mấy cái chậu tráng men, đang định nói muốn tới phòng bếp để đun nước nóng.
Bên ngoài liền truyền đến thanh âm gọi tên chói tai: “Em gái Thư Lan, em đâu rồi?”
Là tiếng của Vương Thủy Hương.
Khương Thư Lan lên tiếng đáp lại, đồng thời suỵt kêu bọn nhỏ im lặng.
Tiếng bước chân bên ngoài cứ vậy tiến vào gần bên trong: “Biết ngay là mấy em vừa chuyển tới cái gì cũng chưa có mà, không cần lo đâu, đây là chuyện đương nhiên thôi.”
Trong tay Vương Thủy Hương có cầm theo ấm nước nóng màu xanh lá làm bằng tôn, tay kia cầm chiếc chậu tráng men, còn có cả một chiếc khăn lau màu nâu.
Rõ ràng là tới để giúp đỡ bọn họ.
Khương Thư Lan vừa thấy lập tức đi tới chào hỏi: “Chị Thủy Hương.”
Tuy không còn là lần đầu gặp Khương Thư Lan nữa, nhưng lúc tới gần nhìn thấy khuôn mặt Khương Thư Lan chị ấy vẫn không khỏi trầm trồ.
Vương Thủy Hương vội nói: “Trời ơi, Thư Lan, em là phụ nữ cầm không nổi thứ này đâu.”
Cũng không biết chồng của Khương Thư Lan mỗi ngày nhẫn nhịn kiểu gì.
Khương Thư Lan đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Chị Thủy Hương, chị đến để làm gì thế?”
Nhắc đến chuyện chính, sự chú ý của Vương Thủy Hương lập tức bị di dời đi.
“Không phải là đang cần nước nóng sao?”
Vương Thủy Hương đưa ấm nước màu xanh qua, chưa đợi Khương Thư Lan mở ra, chị ấy đã tự đi đến đặt chậu tráng men trên mặt đất, cân nhắc đi chuẩn bị nước, hỗ trợ quét tước dọn dẹp chỗ này.
Thấy như vậy, Khương Thư Lan sao có thể bằng lòng được?
Cô lập tức tiến về phía trước một bước, cầm lấy cánh tay của đối phương: “Chị Thủy Hương, đồ vật hay dụng cụ này kia bọn em cứ đi mượn để dùng trước cũng được, chị cũng không cần phải làm gì đâu.”
Ai lại để cho khách tới nhà mình dọn dẹp được chứ.
Trong nhà bây giờ ngay cả ghế tựa cũng không có, mời đối phương ngồi xuống cũng không tiện chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận