Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 348:

“Buổi sáng ngày mai tôi thấy nhà ăn cũng chỉ có khoai tây và rau ngâm, còn rau xanh nghĩ cũng không có đâu.”
Sĩ quan hậu cần giống như một người đến thời kỳ mãn kinh.
Ai đến hỏi xin cơm đồ ăn đều giống như muốn mạng của cậu ta vậy.
Chu Trung Phong không thèm so đo với cậu ta, đặt hai hộp cơm nhôm chế và tô tráng men vào bên trong túi lưới nilon: “Cảm ơn, tôi về đây.”
“Đi đi đi, tốt nhất đừng đến nữa.” Sĩ quan hậu cần tức muốn hộc máu.
Chu Trung Phong dày dặn kinh nghiệm không có chút hoảng loạn nào: “Ngày mai tôi lại đến.”
Sĩ quan hậu cần: “…”
Đúng là của nợ của bọn họ mà.
Chờ Chu Trung Phong về nhà thì Khương Thư Lan đã dọn dẹp phòng nhỏ xong xuôi, trong nồi không dễ bén lửa vì vậy cô lấy ra một chai tương cha mẹ đưa cho.
Ba chai tương lớn bây giờ cũng chỉ còn một chai.
Ăn một chút thì ít đi một chút.
Cô dùng thìa múc hai muỗng bỏ vào trong đĩa nhỏ, nghĩ nghĩ liền lấy rau trộn màu vàng mà Miêu Hồng Vân đã cho trước đó, cạo dưa chuột cắt thành từng miếng, sau đó cho hành, gừng tỏi vào, đổ dấm lên, rồi cho một chút dầu vừng.
Lúc Chu Trung Phong trở về thì nhìn thấy Khương Thư Lan đang ở trong phòng bếp bận rộn bưng thức ăn ra ngoài.
“Về rồi sao?”
Rõ ràng là một câu bình thường nhưng nghe vào tai Chu Trung Phong lại có một cảm giác như thật sự trở về nhà.
Anh ừ một tiếng, đặt đồ ăn đã lấy xong lên trên bàn, bày biện từng cái ra: “Vừa lúc bên nhà ăn không có rau xanh, em bên này cắt dưa chuột rất đúng lúc.”
Khương Thư Lan có hơi bất ngờ: “Nhà ăn không có rau xanh sao?”
Nhà ăn là nơi có vật tư phong phú nhất trên hải đảo.
“Gió to quá, đồ ăn đều bị ngấm nước rồi.” Chu Trung Phong quen thuộc: “Không chừng nửa tháng này ở nhà ăn sẽ đều là khoai tây và rau ngâm.”
Năm rồi lúc gặp thời tiết bão táp thì phải ăn một tháng hai tháng khoai tây cũng có.
Khương Thư Lan hơi hơi nhíu mày: “Không phải trên núi có rất nhiều đồ ăn sao? Trên núi vị trí cao, nước không ngập, không biết là măng lần trước, hay là cây tể thái, cây thanh hao, bà bà đinh, rau đất, chỉ cần chịu đi nhặt thì đều có thể nhặt được.”
Theo lý thuyết thì trên hải đảo này chính là nơi không thiếu rau xanh nhất.
Một năm bốn mùa như xuân, trên núi cho dù là lúc nào cũng có một màu xanh lục.
Chu Trung Phong ngẩng ra, anh đột nhiên nói: “Cách này của em quả là tốt.”
“Anh ăn cơm xong lát nữa sẽ nói một tiếng với sĩ quan hậu cần.” Để cho sĩ quan hậu cần lại phải lo lắng cả đêm ngủ không yên.
Dừng một chút, Chu Trung Phong gắp một cái bánh bao cuộn đưa đến, suy nghĩ mãi vẫn cảm thấy nên thành thật thẳng thắn.
Vì vậy anh mở miệng hỏi: “Sĩ quan hậu cần nói phòng bếp thiếu người, em có muốn đi không?”
Chu Trung Phong gắp một cái bánh bao cuộn đưa đến, suy nghĩ mãi vẫn cảm thấy nên thành thật thẳng thắn.
Vì vậy anh mở miệng hỏi: “Sĩ quan hậu cần nói nhà ăn thiếu người, em muốn đi không?”
Vừa nói lời này xong tiếng động trong phòng cũng yên tĩnh lại theo.
Khương Thư Lan ngẩn ra, có hơi ngoài ý muốn: “Nhà ăn thuê người bên ngoài làm việc sao?”
Cô đến hải đảo lâu vậy rồi vẫn luôn tâm niệm về việc muốn đi làm.
Nhưng mà sau khi hỏi thăm qua với Miêu Hồng Vân và Vương Thủy Hương xong cô mới biết ở trên đảo người nhà muốn tìm được việc làm là một việc rất khó.
Bởi vì người nhà nhiều, công việc lại ít. Nhìn người bán hàng ở Cung Tiêu Xã cũng đã có bốn năm cái chức vị.
Tất cả mọi người đều căng chặt đầu, bên trong không nói mỗi ngày đều xảy ra chuyện hục hặc với nhau, nhưng mà cũng không hòa thuận như vậy.
Sau đó tâm tư của Khương Thư Lan cũng phai nhạt, không muốn dùng chuyện này gây phiền phức cho Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong lắc đầu: “Không có, nhà ăn không bao giờ tuyển người ngoài, nhưng mà anh....”
Anh ho nhẹ một tiếng: “Anh có khen một câu trước mặt sĩ quan hậu cần, nói là tài nấu nướng của em tốt, sau đó bị sĩ quan hậu cứ cắn chặt anh muốn anh hỏi ý kiến của em một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận