Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 299:

Miêu Hồng Vân nghe xong không biết nên cảm thán như thế nào, trên đời này còn có một cô gái may mắn như vậy sao?
Trước khi lấy chồng ở nhà được cha mẹ nuông chiều, cũng không thể nào xem thường tôm bọc bột mỳ trộn trứng chiên được, dưới tình cảnh nhà nhà hộ hộ phải ăn rau dưa khoai để sống như thế này, cha Khương mẹ Khương lại có thể làm món này cho Khương Thư Lan ăn, thứ nhất là vô cùng yêu thương cô, thứ hai có thể nhìn ra được điều kiện nhà họ Khương có lẽ cũng không quá tệ.
Dù sao không bột đố gột nên hồ, nếu nhà họ Khương nghèo khổ quá mức, dù có thương con gái đến đâu cũng không thể làm ra được món ngon như vậy được.
Về phần nói Khương Thư Lan may mắn, không phải đúng là như vậy sao?
Trước khi lấy chồng ở nhà được cha mẹ thương, sau khi lấy gả đi rồi lại gặp được Chu Trung Phong.
Mấy ai mà được như vậy chứ?
Một người lạnh lùng nghiêm túc vậy mà lúc này cũng chịu đi xuống bếp, không những đi xuống bếp mà còn chủ động tự mình đi học cách nấu ăn.
“Tiểu Khương, phó đoàn Chu chăm sóc em rất cẩn thận đó.”
Nếu như không phải là thương vợ, có người đàn ông nào chịu đi xuống bếp đâu chứ?
Tư tưởng cổ hủ ở trên hải đảo vẫn còn chiếm đa số, vẫn còn rất nhiều người có tư tưởng trọng nam khinh nữ.
Nhất là dưới ảnh hưởng của những tư tưởng như vậy, đàn ông về nhà chính là người lớn nhất trong nhà, phụ nữ phải làm việc, hận không thể mang đồ ăn dâng đến tận miệng cho đàn ông.
Về phần xuống bếp nấu ăn ư? Đó là chuyện có muốn cũng không thể nào xảy ra được.
Dưới tình cảnh như vậy, việc phó đoàn Chu xuống bếp không phải là việc rất kỳ quái sao?
Chuyện kỳ quái này cũng không phải mang ý nghĩa tiêu cực gì, mà chính là lời khen.
Khương Thư Lan nghe vậy không khỏi đỏ mặt, cũng chỉ cười chứ không nói chuyện.
Chu Trung Phong sau khi rời khỏi nhà thì đi thẳng đến bến tàu, buổi sáng chính là thời điểm mà bến tàu náo nhiệt nhất, đang lúc mặt trời đỏ rực sắp nhô lên khỏi mặt biển.
Ngư dân rời bến đi bắt cá cũng bắt đầu đung đưa chiếc thuyền nhỏ, từ trên biển mà quay về.
Một loạt các con thuyền nhỏ sếp trên bờ biển, sau đó chính là từng rổ hải sản một được đặt trên bến tàu.
Mấy nữ đồng chí lui tới để mua đồ ăn đầy rộn ràng nhốn nháo.
Chu Trung Phong xuất hiện ở đây, vậy mà lại trở thành đồng chí nam duy nhất tới đây mua hải sản.
Tất cả mọi người đều quay qua nhìn anh.
Bên trong đám đông còn có cả Tiêu Ái Kính và Từ Mĩ Kiều, bọn họ đều là những người phụ trách ba bữa một ngày ở trong nhà.
Ngày nào cũng đến đây mua đồ từ sớm, như vậy thì mới mua được đồ tốt nhất với giá tốt nhất.
Chỉ là bọn họ hoàn toàn không ngờ được rằng, tại một nơi như thế này lại có thể gặp được Chu Trung Phong.
Anh từ đầu đến cuối vốn không hề hợp với nơi này.
Chu Trung Phong thân là quân trinh sát, đương nhiên đã có người nhận ra được anh rồi, nháy mắt anh lập tức nhìn thấy được hai ánh mắt sáng chói đang nhìn về phía mình.
Chính là ánh mắt của Tiêu Ái Kính và Từ Mĩ Kiều.
Có thể nói việc Khương Thư Lan bị ốm có một nửa công lao là của bọn họ.
Nếu không phải do bọn họ dẫn sói tới, nếu không phải đột nhiên Khương Thư Lan bị ngã, làm sao mà bị kinh hãi quá độ, tối đến bắt đầu sốt cao như vậy được.
Nhưng mà sao bọn họ vẫn còn có thể chạy ở bên ngoài được như vậy?
Chính ủy Tống vẫn chưa sắp xếp xử phạt xong sao?
Suy nghĩ này chợt lóe qua trong đầu, không được, quay về anh phải hỏi qua một chút, sự việc lần này, cấp trên đã đưa ra kết quả xử phạt như thế nào!?
Rất nhanh, Chu Trung Phong lập tức thu hồi ánh mắt, bởi vì anh đã tìm được tôm rồi.
Nhưng mà tôm này hình như hơi lớn một chút thì phải? Một con tôm ước chừng phải dài bằng bàn tay anh, đây là tôm biển sao?
Tôm sông trong trí nhớ của anh là loại tôm rất nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận