Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 340:

Hai đứa nhỏ đều ra nhìn ra được mọi chuyện, Chu Trung Phong làm sao mà nhìn không ra được chứ.
Anh xoa xoa trán mình, phụ nữ tức giận thực sự rất khó để mà dỗ dành được!
.....
Ba ngày sau.
Kết quả của cuộc điều tra mà sư trưởng Lôi phân phó cuối cùng cũng có, đợi Triệu Khắc Cần của tiểu đội Liệp Ưng cầm bộ hồ sơ điều tra đặt lên bàn.
Ông ấy cẩn thận nhìn qua mấy lần liên tục.
Đến khi nhìn tới lần thứ bốn rồi, sư trưởng Lôi đặt hồ sơ cá nhân của Khương Thư Lan lên bàn, xoa xoa trán: “Gọi Chu Trung Phong tới đây giúp tôi.”
Ông ấy phân phó cảnh vệ Tiểu Trương của mình.
Tiểu Trương gật đầu, từ từ chạy ra ngoài.
Nửa tiếng sau.
“Lãnh đạo, chú tìm cháu sao ạ?” Chu Trung Phong cúi chào sư trưởng Lôi.
Sư trưởng Lôi gật đầu, đưa hồ sơ của Khương Thư Lan qua cho anh: “Cháu xem qua một lần đi.”
Đợi đến khi Chu Trung Phong nhìn ra được đây là hồ sơ của Khương Thư Lan, đồng tử anh rụt lại, sau đó anh nhíu mày, thanh âm bình thản: “Sư trưởng Lôi, sao chú lại....”
“Sao chú lại điều tra về Khương Thư Lan đúng không?”
“Trung Phong, cứ xem đi rồi nói sau.”
Chu Trung Phong nhận lấy, sau khi cẩn thận đọc qua một lần từ đầu đến cuối rồi, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, trong lòng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Xem xong rồi, đồng chí Khương Thư Lan không có vấn đề gì hết.”
“Tổ chức có thể hoàn toàn yên tâm về cô ấy.”
Sư trưởng Lôi ừm một tiếng: “Dựa vào hồ sơ mà nói thì đồng chí Khương Thư Lan không có vấn đề gì hết.”
“Nhưng mà về sau cũng không thể phớt lờ được, thân là quân nhân thì phải cùng với vợ mình tiến bộ.” Ông ấy cố ý dặn dò.
Chu Trung Phong gật đầu, lạnh lùng nói: “Cháu biết rồi ạ.”
“Trung Phong....”
Chu Trung Phong ngẩng đầu nhìn ông ấy. Sư trưởng Lôi muốn nói gì đó rồi lại thôi: “Bỏ đi, không có chuyện gì hết, cháu đi về đi!”
Đợi sau khi Chu Trung Phong rời khỏi văn phòng rồi, sư trưởng Lôi lấy từ trong ngăn kéo ra một bộ hồ sơ.
Bên trên có viết ba chữ Chu Trung Phong.
Sư trưởng Lôi thở dài: “Cũng không biết, lúc trước tổ chức đồng ý cho cháu lấy Khương Thư Lan là đúng hay không đúng nữa?”
Dựa vào bản hồ sơ, hết thảy mọi thứ đều rất bình thường.
Điều bất thường duy nhất chính là lần xem mắt nhầm kia.
Nhưng mà Khương Thư Lan vô tình bị xem mắt nhầm với Chu Trung Phong, động cơ cùng với nguyên nhân trong đó đều được ghi rất rõ ràng.
Là do Giang Mẫn Vân cấu kết với Trịnh Hướng Đông, một người tranh đối tượng xem mắt của Khương Thư Lan, một người vì muốn Khương Thư Lan, lúc này mới tráo đổi đối tượng xem mắt như vậy.
Nhưng mà người từng trải như sư trưởng Lôi vẫn chưa nhìn ra được tia bất đồng nào.
Khương Thư Lan gặp Chu Trung Phong lần đầu đã mắng anh.
Mắng nhầm người!
Về điểm này, lập tức bị ông ấy khoanh tròn lại, là nhận nhầm đối tượng thân cận sao.
Sư trưởng Lôi nghĩ sâu tính kỹ: “Gọi đồng chí Khương Thư Lan đến đây cho tôi.”
Cảnh vệ Tiểu Trương: “Vâng!”
Khương Thư Lan ở nhà nhận tin mình được sư trưởng Lôi gọi đến không khỏi ngạc nhiên, có cảm giác như những chuyện không may cô nghĩ tới cuối cùng cũng đến rồi.
Lôi Vân Bảo ở bên cạnh không khỏi tức giận: “Ông nội của cháu phiền quá, ông ấy tìm cô để làm gì? Không được, cháu sẽ đi với cô.”
Khương Thư Lan xoa xoa đầu của Lôi Vân Bảo: “Không cần, để cô tự mình đi.”
“Cháu ở nhà cùng với Tiểu Thiết Đản, không được chạy linh tinh có biết chưa?”
Hai đứa nhỏ không tình nguyện, nhưng thấy Khương Thư Lan rất nghiêm túc, chỉ có thể đồng ý rồi ngồi xuống.
Nửa giờ sau.
Khương Thư Lan đi vào trong phòng sư trưởng Lôi, đây là lần đầu tiên cô đi vào trong văn phòng của ông ấy.
Lúc đứng trước cửa, cô hít sâu vào một hơi rồi mới gõ cửa, cốc cốc cốc ba tiếng.
Cửa mở, là sư trưởng Lôi tự mình đi tới mở cửa.
Dù nghiêm túc với Chu Trung Phong, sư trưởng Lôi lại rất hòa ái với Khương Thư Lan, thậm chí còn đứng dậy rót cho Khương Thư Lan một chén nước: “Tiểu Khương, ngồi đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận