Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1117:

"Đồng chí Tề Phương phải không? Tôi là Khương Thư Lan, người phụ trách dẫn chị về nhà."
Tề Phương ngây người ra một lúc, cô ấy cũng được khen là một người đẹp từ nhỏ, nhưng chỉ sau khi gặp Khương Thư Lan, cô ấy mới biết người đẹp là gì.
Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt cô ấy, cô thật là một người đồng chí nữ xinh đẹp và thông minh với những nét đẹp như tranh vẽ.
Không phải chứ?
Các chị dâu trên đảo đều có nước da ngăm đen, thô kệch sao?
Đây rõ ràng là một thông tin sai lệch.
Tề Phương sửng sốt một lúc, sau đó mới gọi một tiếng: "Đồng chí Khương."
Khương Thư Lan ‘ừm’ một tiếng, thấy hành lý của cô ấy nhiều, tiện tay, cô cầm lấy một chiếc.
Cái này… Tề Phương do dự trong giây lát: "Hành lý này một mình tôi cầm được rồi."
Khương Thư Lan nhướng mày và đưa nó qua.
"Tôi đặt rất nhiều mỹ phẩm ở đây, cái này có thể hơi đắt."
Khương Thư Lan không ngờ đến câu trả lời thế này, nhưng cô có thể hiểu được, cô cứ thế mà đi về.
Vừa hay có thể có được cảm giác tự tại, thoải mái.
Bên ngoài, sau khi tất cả chị dâu được phân công xong, những người lính nhỏ cũng đến giúp xách hành lý, họ đều mang theo những chiếc hành lý lớn, và mỗi hành lý đều cao bằng nửa người.
Trong số đó, Tề Phương có nhiều hành lý nhất, tổng cộng là năm chiếc hành lý.
Mà cái nào cũng lớn.
Không chỉ thế, khi Khương Thư Lan định gọi Tề Phương rời đi, Tề Phương có chút bối rối: "Vẫn còn phải chờ đã."
Khương Thư Lan: "?"
Còn chờ gì nữa?
Ngay sau đó, cô đã hiểu đối phương đang đợi ai.
Hóa ra là ba đứa trẻ.
Khương Thư Lan nhìn bọn trẻ, rồi nhìn Tề Phương, tuổi tác của Tề Phương cũng không lớn lắm, Khương Thư Lan thậm chí còn nghi ngờ rằng đối phương trẻ hơn cô một chút.
Ba đứa trẻ đồng loạt đến, đứa lớn nhất khoảng mười tuổi, đứa nhỏ nhất mới ba bốn tuổi.
Điều này vẫn phải được kiểm nghiệm lại.
Chỉ là bọn trẻ vừa mở miệng đã để lộ ra rồi.
"Mẹ kế, bà là đồ tồi, chúng tôi không muốn về nhà với bà."
Tề Phương mặt đỏ bừng tại chỗ, vốn dĩ lúc trên đường đi, quan hệ giữa hai vợ chồng rất tốt, cô ấy trẻ, đẹp lại có văn hóa, vì vậy cảm giác vượt trội lần này đã hoàn toàn biến mất.
"Ai thèm về nhà với mấy đứa chứ?"
Đôi mắt tức giận của Tề Phương đã ngập đầy nước mắt, cô kéo Khương Thư Lan ra ngoài bến tàu, mặc kệ bọn trẻ.
Khương Thư Lan sững người một lúc: “Vậy còn những đứa trẻ?”
Đứa nhỏ nhất mới ba tuổi, thế này mà không quan tâm cũng không được..
"Có phải chị cũng đang xem tôi như trò đùa phải không?"
Khương Thư Lan: "???"
Sau một lúc, cô mới lắc đầu: "Không có."
Tề Phương nhìn cô một lúc: "Mẹ tôi nói, những cô gái trông có vẻ xinh đẹp thường không hay nói dối.”
“Tôi tạm thời tin chị.”
Khương Thư Lan im lặng một lúc, ngạc nhiên nhìn Tề Phương, cô vẫn nghĩ đó là một người vợ quân nhân khó phục vụ, thật không ngờ... Tại sao trông cô ấy có chút ngốc nghếch vậy?
Quả nhiên, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, mà thực tế chính là như vậy.
Tề Phương nói rằng cô ấy không quan tâm đến ba đứa trẻ, nhưng thực tế thì đi được nửa đường, cô ấy dừng lại ở bến tàu.
"Tôi mệt rồi, nghỉ một lát."
Sau đó thấy Thư Lan đang nhìn mình, cô ấy vội vàng giải thích: "Không phải tôi muốn đợi ba thằng nhãi ranh kia, chỉ là tôi thấy mệt mỏi mà thôi."
"Mệt rồi!"
Khương Thư Lan ho nhẹ một tiếng, cong môi lên: "Ừ, tôi biết rồi."
Bây giờ đến lượt Tề Phương sững người: "Trông chị thật đẹp."
Sau đó, không nhịn được mà sờ lên khuôn mặt có nước da trắng nõn như trứng gà bóc của Khương Thư Lan: "Chị dùng mỹ phẩm của hãng nào vậy?"
Khương Thư Lan sờ lên mặt mình: "Sáng nay phải mau chóng đến bến tàu nên chưa kịp dùng."
Nói xong câu này, Tề Phương không khỏi mở to mắt kinh ngạc: "Thật sao?" Cô ấy lại sờ sờ mặt mình, thở dài: "Vậy thì là chị có sắc đẹp trời cho rồi.”
“Không như tôi, không biết phải uống bao nhiêu chai Nhã Sương mới giữ được đến mức này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận