Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 292:

Lúc này đây hai đứa nhỏ bị dọa đến sợ rồi, liếc mắt nhìn nhau một cái.
Đầu tiên là Lôi Vân Bảo khóc ầm hết lên, đưa tay lên lau nách, vừa lau vừa khóc.
“Không xong rồi, không xong rồi, cháu không còn sạch sẽ nữa rồi.”
“Cháu chạm vào nách của Tiểu Thiết Đản thì không nhẽ sẽ sinh cục cưng cho Tiểu Thiết Đản sao?”
“Nhưng mà cháu không muốn sinh cục cưng cho anh ấy đâu, anh ấy xấu lắm...”
Lôi Vân Bảo nói lời này ra, Hầu Tử cùng với bốn mắt liếc nhìn nhau, thiếu chút nữa đã ôm bụng cười đến đau hông rồi.
Hai đứa nhỏ này vui tính quá đi mất.
Tiểu Thiết Đản ở bên cạnh cũng có chút không vui, cậu bé nhướn mày, tức giận nói: “Ai thèm khiến em sinh chứ, anh cũng không thích em đâu, một tiểu tử thối như em, anh còn sợ đứa nhỏ sinh ra cũng sẽ thối giống như em vậy, anh không có thèm đâu.”
Được rồi, hai đứa nhỏ cứ nghĩ như vậy là được rồi.
Hầu Tử cùng với bốn mắt thực sự không nhịn được nữa, mỗi người bế một đứa nhỏ, tung bọn họ lên giữa không trung.
Như vậy thực sự rất tốt, hai đứa nhỏ ban đầu còn cãi nhau lúc này liền bật cười khanh khách, di dời sự chú ý đi.
Bên trong phòng.
Chu Trung Phong sau khi đặt Khương Thư Lan lên giường rồi, liền đưa tay lên sờ trán cô, cứ cảm thấy nhiệt độ vẫn cao hơn lúc bình thường một chút.
Anh có chút lo lắng, vậy nên cúi đầu xuống để trán của mình chạm vào trán cô.
Khương Thư Lan quả thực là phát sốt rồi.
Chu Trung Phong khẽ nhíu mày: “Thư Lan?”
Anh cúi người, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Khương Thư Lan mệt mỏi vô cùng, cô mơ mơ màng màng mà mở hai mắt, bởi vì vô tình phát sốt mà hai má có hơi phiếm hồng, ánh mắt cũng ngập nước trông đầy nhu thuận.
“Có chuyện gì vậy?”
Giọng nói cũng có chút khàn khàn.
“Không có chuyện gì đâu, em cứ ngủ đi.”
Lời đến bên miệng Chu Trung Phong lại bị nuốt về, anh đứng dậy lấy từ bên trong ngăn tủ ra một chiếc chăn bông nặng bốn năm cân ra, nhẹ nhàng mà đắp lên người Khương Thư Lan.
Sau đó thì đi ra khỏi phòng.
Bên trong sân, Hầu Tử và bốn mắt đang chơi vui vẻ cùng với hai đứa nhỏ, Chu Trung Phong nhìn thoáng qua mà thở dài một tiếng.
Hầu Tử cùng với bốn mắt đồng loạt đặt hai đứa nhỏ xuống, có chút câu nệ mà gọi một tiếng: “Phó đoàn.”
Chu Trung Phong: “Chị các cậu phát sốt rồi, xem có ai rảnh không để giúp tới phòng y tế mang mấy viên thuốc giảm sốt An Nãi về đây.”
Thời này dường như đó chính là loại thuốc giảm sốt thông dụng nhất.
Lời này vừa nói ra, chưa nói đến Hầu Tử cùng với bốn mắt, kể cả hai đứa nhỏ vừa rồi còn đùa giỡn vui vẻ cũng trở nên im lặng.
“Cô của cháu bị sốt sao ạ?” Thiết Đản có chút lo lắng.
Lôi Vân Bảo cũng đồng loạt nhìn theo.
Chu Trung Phong ừ một tiếng, bắt đầu sắp xếp: “Lôi Vân Bảo, cháu và chú Hầu Tử, chú bốn mắt đi tới phòng y tế lấy thuốc đi.”
“Thiết Đản, cháu mau đi vào trong, số thuốc lúc trước mà Thư Lan cầm, cháu có biết cô ấy đặt ở đâu không?”
Anh vừa mới kết hôn đã phải đi ra ngoài nửa tháng rồi, trong nhà lại được Khương Thư Lan dọn dẹp sắp xếp lại một chút, có thêm được ít đồ thực sự khiến anh khó mà tìm được đồ mình muốn tìm.
“Cháu biết ạ.”
Tiểu Thiết Đản lập tức xung phong lên nhận việc mà đi vào nhà: “Cô của cháu sợ dược liệu sẽ bị ẩm ướt nên đã đặt thuốc trong ngăn kéo tủ.”
Cậu bé còn giúp cô mình cất thuốc kia mà!
Nghe thấy như vậy, Chu Trung Phong cũng dễ dàng tìm được thuốc hơn.
Không thể không nói rằng Khương Thư Lan thực sự rất cẩn thận, tất cả dược liệu đã được cô gom lại gọn gàng, hơn nữa phía trên mỗi bao dược liệu còn được ghi tên dán giấy lên trên.
Ho khan, phát sốt, biếng ăn vân vân, mỗi loại đều được ghi ra cẩn thận.
Như vậy cũng giúp cho việc tìm kiếm thuốc của Chu Trung Phong thuận lợi hơn không ít, anh trực tiếp lấy ra ít dược liệu từ trong bao thuốc được ghi nhãn phát sốt.
Đổ vào trong bình nước anh vừa mới mua về, ngâm ở trong nước nóng, ước chừng khoảng hai tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận