Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1221:

Chỉ là những người ngoài này không biết mà thôi, người ngoài nhìn thấy là Tề Phương chưa bao giờ nấu cơm cho bọn nhỏ, đây là một trong những chứng cứ chứng minh cô ấy là người mẹ kế độc ác.
Vì vậy, khi Tề Phương nói để Khương Thư Lan xem món quà, mọi người đều trở nên rất hứng thú.
Khương Thư Lan sửng sốt một lúc lâu, sau một hồi mới rồi từ từ mở chiếc túi ra.
Khi mở ra, cô choáng váng, toàn bộ là sản phẩm chăm sóc da của Nhã Phương cộng với một thỏi son mới.
Tuy nhiên, hôm nay là ngày lễ một tuổi của hai đứa trẻ.
Món quà này vừa xuất hiện, những người phụ nữ có mặt tại đây đã bất giác nói: "Rốt cuộc là còn nhỏ tuổi nên không biết gì. Làm sao có thể tặng quà cho mẹ nhân ngày sinh nhật của đứa trẻ?"
“Thật là, món quà này không hề phù hợp chút nào, còn không bằng cô Tô tặng mười quả trứng gà.”
“Cô Tề, có phải cô lấy nhầm quà không?” Có người cố ý lớn tiếng hỏi.
Khi Tề Phương vừa bước vào, nhiều người đàn ông đã nhìn qua theo bản năng.
Đó là sự thưởng thức với những người có bề ngoài xinh đẹp.
Mặc dù không có những suy nghĩ lung tung, nhưng nó khiến mọi người cảm thấy khó chịu khi người đàn ông của mình lại đi nhìn người phụ nữ khác.
Tề Phương liếc nhìn thoáng qua người vừa đặt câu hỏi, giọng điệu bình tĩnh nhàn nhạt nói: “Ngày sinh nhật của đứa trẻ là ngày đau khổ của mẹ.”
“Ngày này một năm trước, Thư Lan đã dốc hết sức lực để sinh ra hai đứa con. Tôi không thể làm được như vậy, nhưng tôi ngưỡng mộ loại người này, vì vậy, vào ngày sinh nhật của đứa trẻ, tôi tặng một món quà cho Thư Lan thì có vấn đề gì sao?"
Lời nói này nói xong, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.
Người trước đó vẫn còn đang thắc mắc đã bước vào bên trong bàn tiệc với khuôn mặt nóng bừng và biến mất.
Mà Khương Thư Lan lại im lặng một lúc lâu, cô nhẹ nhàng ôm lấy Tề Phương, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chị.”
Hôm nay tất cả mọi người đều đang chúc mừng sinh nhật một tuổi của Nháo Nháo và An An.
Chỉ có riêng Tề Phương là một ngoại lệ.
Tề Phương vỗ vai Khương Thư Lan: "Cảm ơn cái gì, là tôi muốn cảm ơn chị, và một lần nữa củng cố niềm tin không thể sinh con của tôi.”
Khương Thư Lan: "??"
Lời này sao có thể nói như vậy.
Tề Phương dường như nhìn thấy sự nghi ngờ của Khương Thư Lan: "Hai đứa trẻ đều lớn như vậy, chắc chắn sẽ rất khó sinh."
“Hơn nữa, một năm này phải thức vô số đêm khi bọn trẻ khóc, phải cho bú sữa rất nhiều lần thì mới có được đứa trẻ trắng nõn sạch sẽ như ngày hôm nay, thật sự là rất vất vả."
Cô ấy không muốn sinh con.
Quên đi, trở về thì đối xử tốt hơn với con gái riêng, chỉ cần cho bọn họ gấp đôi tiền tiêu vặt là được.
Được lợi làm mẹ cũng khá ổn.
Khương Thư Lan dở khóc dở cười: "Rất khó khăn nhưng cũng rất vui."
"Đừng, tôi rất vui khi có thời gian rảnh giải trí, vì vậy đừng thuyết phục tôi."
Nói xong, Tề Phương đi bằng giày cao gót đến bàn của cô ấy, đi bộ đến bàn có Lộ Kiến Quốc chồng của cô ấy. Bàn đó về cơ bản thì đều là những người đàn ông, chỉ có Tề Phương là ngoại lệ.
Tuy nhiên, khi Lộ Kiến Quốc nhìn thấy Tề Phương đến, anh ta không ngạc nhiên.
Anh ta cũng vỗ vào chiếc ghế trống bên cạnh và nói: “Ngồi đây đi.”
Người chồng già Lộ Kiến Quốc này cưới vợ trẻ và cưng chiều vợ đến tận xương tủy, tất cả mọi người coi như cũng thấy rõ.
Có lẽ trong mắt Lộ Kiến Quốc, người vợ thứ hai này còn quan trọng hơn cả máu thịt của mình.
Tề Phương ậm ừ một cách quyến rũ, không có việc gì mà ngồi ăn hạt dưa.
Răng rắc.
Răng rắc.
Răng rắc.
Mỗi khi có tiếng răng rắc, những người đàn ông đang nói chuyện bên cạnh cô ấy dừng lại một lúc.
Thấy mọi người đang nhìn mình, Tề Phương xua tay: “Không ảnh hưởng gì đến việc tôi ăn hạt dưa, mọi người cứ nói tiếp đi.”
Không biết là ai cười, sau đó mọi người cũng cười theo.
Đột nhiên có chút hiểu tại sao Lộ Kiến Quốc lại yêu quý cô vợ nhỏ của mình như vậy.
Thật sự thì nên nói người này như thế nào mới đúng?
Sống cùng với cô ấy thì chắc chắn trong cuộc sống sẽ có rất nhiều niềm vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận