Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 231:

Nhưng sau khi nghe được mấy lời của vợ đội trưởng Triệu kia thì vẫn cảm thấy có chút hết hồn.
Nếu như lời đó phát ra từ miệng vợ mình, Tống Vệ Quốc thực sự sẽ từ luôn chức chính ủy này của mình mất?
Sau này làm sao còn mặt mũi tiếp tục tại chức được nữa chứ?
Thấy chồng mình nghiêm túc như vậy, Tiêu Ái Kính cũng không khỏi dè chừng hơn chút: “Có chuyện gì vậy?”
Tống Vệ Quốc kể qua mọi chuyện xảy ra ở nhà Chu Trung Phong cho Tiêu Ái Kính nghe.
Chỉ là suy nghĩ của đàn ông và đàn bà không giống nhau.
Tiêu Ái Kính nghe xong, lúc này lập tức mắng một câu: “Em thấy cô ta chẳng khác nào tai họa cả.” Từ Mĩ Kiều là không may nên mới nói những lời này với cô.
Lời này khiến Tống Vệ Quốc theo bản năng mà nhíu mày: “Lão Tiêu, em cũng là một đồng chí đã lâu, sao có thể nói ra lời này được?”
“Hay là tư tưởng lúc này của em đã bị ăn mòn thành như vậy rồi?”
“Nếu thực sự là như vậy thì coi như anh đã không làm tốt trọng trách chính ủy của mình rồi, chưa làm tốt công tác tư tưởng cho tất cả mọi người!”
Lời của đồng chí Khương Thư Lan thì có vấn đề gì chứ?
Giữa một hồ nước đục, có dòng nước sạch chảy đến, mọi người sao có thể chỉ trích dòng nước sạch đó là không thấu đáo được?
Lời này nói ra, Tiêu Ái Kính biết đáp lại như thế nào đây?
Chị ta thở phì phò kéo ghế lại ngồi xuống.
Tống Vệ Quốc thở dài: “Lão Tiêu, em không thể mang theo thành kiến mà nhìn Khương Thư Lan được, đồng chí này thực sự không tồi, dù em có không thích cô ấy, anh cũng mong em sẽ không đắc tội với cô ấy.”
Lời này làm cho Tiêu Ái Kính ngẩn ra.
“Em còn phải sợ cô ta sao?”
Khương Thư Lan cùng lắm cũng chỉ là vợ của một phó đoàn, chị ta là vợ của chính ủy kia mà.
Hơn nữa chồng chị ta vẫn còn trẻ, chức vị trong tương lai sợ là sẽ tăng đến mức không đếm được.
Lời nói cùng với ngữ khí này khiến Tống Vệ Quốc theo bản năng mà nhíu mày: “Lão Tiêu, tư tưởng của em hiện tại thực sự là có vấn đề rồi, anh đề nghị em viết một báo cáo nghìn chữ ngẫm lại, tự mình ngẫm lại xem mình sai ở đâu!”
Lời này khiến cho Tiêu Ái Kính phát giận, chị ta lập tức đáp trả: “Em mới là vợ của anh, anh nhìn thấy Khương Thư Lan xinh đẹp nên đến vợ của mình cũng không cần nữa phải không?”
Phụ nữ mà đã ghen lên thì sẽ vô cùng càn quấy.
Tống Vệ Quốc không chấp nhận nổi, đau đầu mà nhíu mày, nói với chị ta: “Nếu như em muốn để cho anh phải từ chức, quay về trồng trọt thì em cứ tiếp tục suy nghĩ như vậy đi, tiếp tục đối nghịch với đồng chí Khương Thư Lan đi, anh vốn sinh ra ở nông thôn, quay về làm nông cũng không có vấn đề gì hết, chỉ sợ là em chưa chắc đã chịu được sự cực khổ này thôi.”
Tiêu Ái Kính là người của thành phố lớn.
Nếu như thực sự phải theo Tống Vệ Quốc quay về làm nông, vậy thì chị ta thà về tỉnh Tứ Xuyên quê mình còn hơn.
Lời này khiến cho Tiêu Ái Kính ngồi phịch xuống, chị ta rơi lệ: “Sao em có thể lấy phải một người như anh chứ!”
Bản thân bị một người phụ nữ khác bên ngoài bắt nạt, không những không giúp đáp trả, lại còn lăng mạ như vậy, đây là đang bắt chị ta phải nhượng bộ với Khương Thư Lan rồi.
Chỉ là, nghĩ đến việc mà cháu gái Giang Mẫn Vân đã làm kia. Chị ta lại tức giận đến mức nuốt không trôi khí!
Nhìn thấy Tiêu Ái Kính không nói nổi nữa.
Tống Vệ Quốc tức giận cầm lấy quần áo đi ra khỏi cửa: “Anh không cần em nịnh bợ Khương Thư Lan, nhưng ít nhất em không được phép đắc tội với cô ấy.”
“Anh tới văn phòng để nghỉ ngơi đi, em tự mình ngẫm lại mọi chuyện đi!”
Lúc này Tiêu Ái Kính liền im lặng, chị ta lập tức chạy đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận