Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 27 - Chương 27

Có người hâm mộ, tất nhiên cũng có người ghen ghét: “Không phải là cướp đối tượng xem mắt của Khương Thư Lan sao? Có gì tự hào mà khoe khoang chứ?”
Thanh niên trí thức có quan hệ tốt với Giang Mẫn Vân không nhịn được, nói: “Lời cậu vừa nói cũng quá bất công rồi, Khương Thư Lan là một người bất tài, sao có thể trách Mẫn Vân được.”
“Ai mà không biết Khương Thư Lan! Bọn tôi tham gia gặp mặt mấy chục lần rồi, những lần trước không thành công, lần này cũng không thành công, cũng không có gì kỳ lạ nhỉ?”
“Hơn nữa, thanh niên trí thức Giang là người thành phố, lại là cử nhân tốt nghiệp đại học, so với Khương Thư Lan không biết xuất sắc hơn bao nhiêu lần? Nếu là một người đàn ông thì chắc cũng biết phải chọn ai rồi chứ?”
“Nếu thanh niên trí thức Giang xuất sắc như vậy, sao cô ta lại tìm người làm ướt áo bông của Khương Thư Lan, còn nữa, tại sao lại đổi số phòng gặp mặt 203 với 204?”
Một nữ cán sự công xã lúc trước đưa trà, không nhịn được mà cười lạnh một tiếng. Cô ấy vừa dứt lời, hiện trường an tĩnh lại trong chốc lát.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, theo bản năng nhìn Giang Mẫn Vân.
Giang Mẫn Vân ngớ ra, trong lòng lộp bộp, tiến lên hòa giải.
“Mọi người không cần tiếp tục cãi nhau vì tôi nữa, chuyện này dừng ở đây thôi. Người gặp mặt đồng chí Trâu Dược Hoa là tôi, nói những chuyện khác cũng không có ý nghĩa gì nữa.”
Không biết từ khi nào, Khương Thư Lan đã đi từ trên lầu xuống, đứng ở giữa cầu thang, nhìn chằm chằm cô ta.
“Thanh niên trí thức Giang, cái gì gọi là không có ý nghĩa? Là cô không bảo người làm ướt áo bông của tôi hay là không cố ý cho người thay đổi biển số phòng, cố ý để tôi gặp mặt sai người?”
Cô vốn không định so đo với Giang Mẫn Vân.
Người đàn ông tên Trâu Dược Hoa này, cô vốn không hiếm lạ. Nhưng cô không thể chịu được, đối phương tính kế cô một lần thì thôi, còn muốn giẫm lên cô để thượng vị.
Khi Giang Mẫn Vân nhìn thấy Khương Thư Lan, căn bản có chút ngạc nhiên, cô ta dừng lại, đầu óc xoay chuyển thật nhanh.
Không thể thừa nhận, một khi cô ta thừa nhận, thanh danh của cô ta ở công xã liền xấu đi.
“Đồng chí Khương, tôi không biết cô đang nói cái gì!”
“Cô không biết Thư Lan nói gì, vậy chắc cô biết họ nhỉ?”
Chủ nhiệm Tưởng mệt mỏi mà phong trần mọi chuyện, dẫn theo hai người đi đến.
Một người là thanh niên trí thức mặt nhỏ dài, một người là cán sự phụ trách quét dọn vệ sinh lúc trước.
Sở dĩ cô ấy biến mất lâu như vậy, không trực tiếp tìm Giang Mẫn Vân tính sổ, là vì đi tìm chứng cứ.
Chủ nhiệm Tưởng là người làm việc cực kỳ có quy tắc, cô ấy không dễ dàng ra tay, nhưng vừa ra tay, tất nhiên sẽ đưa ra bằng chứng.
Thời điểm thanh niên trí thức mặt nhỏ dài và cán sự phụ trách quét dọn vệ sinh xuất hiện. Sắc mặt của Giang Mẫn Vân lập tức thay đổi, cô ta không hiểu, hai người này không phải đã bị Trịnh Hướng Đông mua chuộc rồi ư?
Sao lại xuất hiện ở đây?
“Tưởng...”
“Trước tiên cô hãy nói xem, cô có quen biết hai người họ không?”
Chủ nhiệm Tưởng ngắt lời Giang Mẫn Vân, vẻ mặt lãnh đạm.
Cô ấy đến bên cạnh Khương Thư Lan, thấy cô không bị bắt nạt, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Giang Mẫn Vân theo bản năng cắn răng, bối rối phủ nhận: “Tôi không biết...”
Chủ nhiệm Tưởng: “Cô thực sự không biết?”
Chị ấy hỏi lại lần nữa.
“Thực sự!”
“Nhớ kĩ lời này của cô, thanh niên trí thức Giang.” Chủ nhiệm Tưởng không để ý đến cô ta nữa, mà nhìn Khương Thư Lan, giọng nói chậm hơn vài phần: “Thư Lan, em biết họ không?”
Khương Thư Lan gật đầu, cố ý nhìn chằm chằm thanh niên trí thức có gương mặt nhỏ dài, nhìn một lát, xác nhận: “Cô ta chính là người hắt nước vào em lúc ở cầu thang.”
Lúc ấy cô đã cố ý nhớ kỹ dáng vẻ của đối phương.
Sau đó, Khương Thư Lan vén vạt áo bông lên, đưa sang: “Chỗ này còn có dấu vết chưa khô hẳn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận