Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 680:

Có thể thấy được sự khó khăn trong đó, huống hồ, trước đó bọn họ gửi đồ cũng ít nên mới không bị phát hiện.
Mà một khi hai bên chính thức thành lập quan hệ hợp tác, chính thức vận chuyển, số lượng vận chuyển sẽ rất lớn, như thế căn cứ sẽ rất dễ lộ ra bên ngoài.
Chu Trung Phong lập tức trở nên trầm mặc, anh không nghĩ lại là nguyên nhân này.
“Vậy ngày thường nguyên liệu nấu cơm cho mọi người là vận chuyển từ đâu tới?”
Cái này… Chu Nghĩa Khôn bất giác nhìn Đường Mẫn Hoa, loại chuyện này, ông ấy thật sự không biết.
Đường Mẫn Hoa tiếp điện thoại: “Do đường cung cấp của nội bộ, bọn họ cung cấp thức ăn, nguyên liệu điều được lấy từ chỗ đó.”
Chu Trung Phong suy tư: “Vậy nếu như làm cho con đường này trở thành con đường vận chuyển liên hàng hóa, đây không gọi là chiếm dụng con đường cung cấp của mọi người mà đúng không? Chúng ta sẽ dùng chung một con đường cung cấp, bên cạnh đó…”
Giọng điệu của anh chợt dừng lại: “Nếu như, nếu như con nói, người vận chuyện hàng hóa là con thì sao?”
“Con có thể lấy thân phận là con của hai người mà kí hiệp định bảo mật, đồng thời, bên quân đội con sẽ lấy thân phận là quân nhân để ký hiệp định bảo mật, nếu như để lộ, tự nguyện cởi bỏ quân phục, tiếp nhận hình phạt.”
Không có ai tốt hơn anh.
Anh vừa có thể liên lạc với căn cứ Tây Bắc, vừa có thể trả lời với quân đội.
Chu Trung Phong vừa dứt lời, phía bên kia điện thoại trở nên yên tĩnh.
Trong phút chốc, chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của Chu Nghĩa Khôn và Đường Mẫn Hoa: “Tiểu Phong, con có biết con đang làm cái gì không?”
Một khi anh biết địa chỉ căn cứ Tây Bắc, điều đó sẽ đại biểu cho, cả đời này anh sẽ bị giám sát.
Trừ khi, căn cứ Tây Bắc có thể chính thức lộ ra ngoài.
Nếu không thì Chu Trung Phong khó thoát khỏi.
Chu Trung Phong trầm mặc: “Con biết.”
“Con nguyện ý vì con có động cơ để làm, và con cũng sẽ không bao giờ hối hận.” Giọng nói anh mang theo mấy phần chém đinh chặt sắt.
Anh chỉ hy vọng, sau khi bọn họ nghiên cứu, có thể giống như người bình thường, ăn uống bình thường, cơ thể khỏe mạnh.
Anh cũng hy vọng bọn họ có thể sống lâu trăm tuổi.
Đây là thứ bọn họ đáng có được.
Bên kia, Chu Nghĩa Khôn nắm chặt điện thoại, ông ấy dường như mất tiếng: “Tiểu Phong, đều do cha mẹ có lỗi với con.”
Thân là con của bọn họ, vậy mà nhiều năm qua, Tiểu Phong chưa từng được hưởng thụ một ngày tình thương của cha mẹ.
Vậy mà anh lại chấp nhận sự ràng buộc và bất đắt dĩ mà công việc bọn họ mang lại.
Chu Trung Phong không trả lời thẳng vấn đề này, anh chỉ nói: “Đề nghị trước đó của con, hai người đồng ý không?”
“Có cần báo cáo với lãnh đạo không?” Giọng điệu giải quyết việc chung.
Thế nhưng sao lại không có sự đau lòng bọn họ và tình thân cho được chứ.
Nếu như không có tình thân, nếu như bọn họ không phải cha mẹ anh, Chu Trung Phong không cần làm tới mức này.
Bên kia, Chu Nghĩa Khôn trực tiếp cho anh đáp án: “Không cần đâu, nếu như người trung gian là con, vậy cha tin tưởng con, cha thay mặt căn cứ Tây Bắc tin tưởng con.”
“Con của Chu Nghĩa Khôn cha, nhất định không phải kẻ phản bội.”
Câu nói đó mạnh mẽ lại có lực.
Chu Nghĩa Khôn ông ấy có thể không tin người khác, nhưng ông ấy tin tưởng con trai mình.
Người nhà họ Chu bọn họ chưa từng có kẻ phản bội.
Huống hồ, con của ông ấy, anh vẫn đang ở tiền tuyến bảo vệ các người dân ở hậu phương, anh vẫn ném đầu lâu vẩy nhiệt huyết.
Loại người như vậy, vì sao lại không thể tin tưởng chứ?
Lời này làm cho sắc mặt Chu Trung Phong dịu xuống, thậm chí anh còn nhếch môi: “Nhà máy bên quân đội sẽ không thành lập nhanh như vậy, từ chuyện phê duyệt đến xây dựng, rồi đến thu mua hàng hóa, xong lại bán ra, tất cả đều cần thời gian.”
“Nhóm hàng đầu tiên, Thư Lan sẽ thu mua, cô ấy sẽ dùng danh nghĩa tổ chức, sự thật là dùng tiền hai người cho để mua, lần này hai người gửi tới ba ngàn khối tiền, đợi mua hàng hóa xong rồi, trong một tuần, con sẽ cố gắng chuyển đến cho hai người.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận