Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 321:

[Thảm rồi, vị trí đó ngoài Thư Thư ra thì không ai có thể tìm được hết.]
Lúc này không ai bình luận gì nữa.
Dường như rất khó để giải quyết được vấn đề này.
Khương Thư Lan nháy mắt liền tỉnh táo lại, nếu như không khuyên được Chu Trung Phong thì cô sẽ đi cùng với anh: “Chu Trung Phong, em sẽ đi cùng với anh.”
“Lần trước sói đầu đàn vì em mà bị anh giết chết, đối với chúng ta chắc chắn là ôm hận rất lớn, chúng ta đi cùng mới trở thành con mồi tốt nhất để dụ bọn chúng ra.”
Cô sợ hãi sói đến tận xương tủy, đến nằm mơ cũng mơ thấy sói.
Nhưng lúc này lại chọn đối mặt cùng với Chu Trung Phong.
Trong lòng Chu Trung Phong lập tức có cảm giác không nói lên lời, còn có cảm giác không biết xử lý như thế nào.
“Thư Lan, chỉ là hai con sói thôi mà, anh sẽ nhanh chóng giải quyết được bọn chúng, đừng sợ.”
Anh thấp giọng khuyên nhủ.
“Không! Đây không phải là hai con sói bình thường, trong đó có kẻ ganh đua chức sói đầu đàn, bọn chúng vô cùng thông minh, hơn nữa còn rất khỏe, cũng là kẻ nổi bật nhất trong bầy sói....”
Nghe được mấy lời này, ánh mắt Chu Trung Phong lập tức rùng mình: “Thư Lan, em làm sao mà biết được những thứ này?”
Tin tức này cũng chỉ là phỏng đoán của đội diệt sói mà thôi.
Nhưng bọn họ vẫn chưa thể xác định chuẩn xác được.
Vậy mà Khương Thư Lan có thể một lúc nói ra hết được số lượng, lai lịch cùng với ưu thế của hai con sói này.
Khương Thư Lan lúc này không biết phải nói gì tiếp.
Nếu như cô đã lựa chọn nói ra, cũng đã tính toán đến hậu quả bị nghi ngờ rồi.
“Chu Trung Phong, anh dẫn em theo đi, em sẽ rất hữu dụng với mọi người.”
Có được khu bình luận, cô không những có thể biết trước được tin tức trong tương lai, mà còn có thể nhắc nhở được bọn họ những điều quan trọng trong thời khắc mấu chốt.
“Không được.”
Chu Trung Phong không chút suy nghĩ mà từ chối, lần này nhảy vào núi, không biết đến bao giờ mới có thể đi ra được, thể chất của Thư Lan căn bản là chịu không nổi.
Huống hồ gì dựa vào tập tính của hai con sói này, sợ là sẽ rất thông minh, dẫn theo Thư Lan, cũng đồng nghĩa với việc dẫn cô ấy tới nơi nguy hiểm rồi.
Lúc này hiện trường không khỏi giằng co.
Hai người không ai chịu thỏa hiệp hết.
Một người vì an toàn của đối phương mà không chịu dẫn theo, một người cũng vì an toàn của đối phương nên mới muốn cùng đi.
Sau một lúc, Chu Trung Phong lập tức phá vỡ yên lặng: “Thư Lan, em có thể nói anh nghe sao em lại biết những điều kia có được không?”
Lời này cho Khương Thư Lan được chút linh cảm, cô lấy giấy bút trong ngăn bàn ra bắt đầu vẽ: “Trước tiên anh không cần hỏi em tại sao, cứ nhìn vào tờ giấy này trước đã.”
“Nơi này là chân núi, từ nơi này bắt đầu đi lên, đi về phía Đông, lúc đi đến được gần một nửa.”
Cô bắt đầu nhớ lại, lộ trình lên núi của bản thân hôm đó: “Nơi này có một gốc cây hoa quả dại, bên trên đang nở hoa, hoa có màu trắng, anh nhớ kỹ nhé, từ cây hoa quả dại hớng về phía Bắc hai mươi mét, rẽ trái mười bước rồi rẽ phải, dù là đi hai mươi mét về phía Bắc hay đi mười mét sang bên phải, đều là trong phía Đông hết, chắc chắn không được ra khỏi phạm vi phía Đông.”
“Sau khi tới vị trí mà em nói rồi sẽ có một thác nước, mọi người....” Sau khi Khương Thư Lan viết ra hai chữ thác nước, mắt cô như sâu hơn: “Sau khi mọi người đi qua thác nước rồi, sẽ có một mảnh rừng hoa đào, mà hai con sói này đều trốn trong mảnh rừng đó.”
Nói đến đây, không khí trong phòng lập tức trở nên tĩnh mịch.
Ánh mắt của Chu Trung Phong từ nghi hoặc rồi biến thành lạnh thấu xương.
Ngay từ đầu anh đã thấy Khương Thư Lan có nhiều thứ không được giống với người bình thường rồi.
Giờ phút này đây khi phô bày toàn bộ sự khác người đó trước mặt anh, anh vẫn không khỏi cảm thấy cả kinh.
“Thư Lan...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận