Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 667:

Nếu cha mẹ anh không thể cho anh một ngôi nhà, cô và đứa con của cô và anh sẽ cho anh một ngôi nhà, một ngôi nhà hoàn chỉnh.
Nghe nói như vậy, trong lòng Chu Trung Phong thực sự xúc động nói không nên lời, giống như là chỗ trống lúc trước, lúc này đột nhiên được lấp đầy.
Anh cúi đầu ừ một tiếng.
Bên trong nhà.
Mẹ Khương vốn đang nấu cơm, nghe được người đưa thư bên ngoài còn đang hô lớn, không khỏi buông nồi chảo xuống, từ phòng bếp đi ra, nhịn không được thầm cầu nguyện: “Thư Lan, các con đừng xảy ra chuyện gì....”
Lời còn chưa dứt thì đã nhìn thấy hai vợ chồng nhỏ ôm nhau.
Mẹ Khương dừng một chút, lập tức tìm một cái cớ: “À, Thư Lan bụng không thoải mái, khó trách Trung Phong ôm con.”
Nói xong liền đi mở cửa, vừa mở cửa, còn cùng người đưa thư bên ngoài xin lỗi tới lui.
“Thật ngại quá, Thư Lan nhà chúng tôi mang thai bụng khá lớn, có chút không thoải mái, lúc này mới không mở cửa cho cháu được.”
Lời này không chỉ là nói cho người đưa thư, mà còn là tìm lý do thoái thác cho đôi vợ chồng thẹn thùng này.
Khương Thư Lan nhịn không được mà đỏ mặt, giơ tay vỗ nhẹ vào ngực Chu Trung Phong: “Anh xem anh kìa!”
Chu Trung Phong buông tay ra, kéo cô đi ra ngoài: “Không có việc gì, dù sao cũng thấy một hai lần rồi, nhiều thêm vài lần nữa, mẹ nhìn cũng thành quen thôi.”
Anh ngược lại không nghĩ rằng, để hai vợ chồng nhỏ thoải mái nên tách ra ở riêng với cha mẹ.
Chủ yếu là bây giờ anh rất thích bầu không khí này, trong nhà có người già cằn nhằn, có bữa ăn ngon, mưa có người lo lắng đưa ô, trời lạnh có người lo lắng dặn dò mặc thêm quần áo.
Đây là những quan tâm đời thường mà anh chưa bao giờ cảm nhận được, cho nên anh càng đặc biệt quý trọng.
Bên ngoài.
Người đưa thư đang nói chuyện với mẹ Khương: “Nhà các bác có người hả, cháu còn tưởng không có ai.”
Hắn hô ba tiếng cũng không ai trả lời, thiếu chút nữa là bỏ đi.
Mẹ Khương thấy vậy liền trừng mắt một cái, hai vợ chồng nhỏ không biết chừng mực này, sau đó xin lỗi lần nữa: “Cháu xem thai phụ nhà chúng tôi kìa, vừa rồi không thoải mái, con rể lo lắng quá mức cho nó, lúc này mới không để ý tiếng gọi bên ngoài.” Nói xong, liền vào sân hái hai quả cà chua đỏ mang cho hắn: “Trời nóng, đồng chí lấy ăn giải nhiệt nhé!”
Người đưa thư cả buổi sáng chạy khắp hòn đảo, thật sự là rất nóng, nhưng không thể nhận đồ của người khác được.
Hắn từ chối: “Không cần đâu ạ, bác ký xác nhận đồ đạc cháu đã giao là được.” Nói xong, từ trong túi đựng bưu phẩm lấy ra một phong thư. “Đây, đồng chí Khương Thư Lan ký nhận.”
Khương Thư Lan nghe vậy liền đi tới, hai chân cô đi lảo đảo, khi nhìn lên trên, bụng kia thực giống như quả bóng da, tùy thời đều có thể bay lên trời.
Nhìn cô đi lại, thậm chí còn có thể cảm nhận được, bụng kia rất giống như đang lắc lư.
Như thể giây tiếp theo nó sẽ rơi xuống, làm mọi người sợ hãi kinh khủng.
Ngay cả người đưa thư kia cũng nhịn không được mà giật mình mở to hai mắt: “Khó trách tôi gọi cô không ra, thai này của cô, chỉ từ trong phòng đi ra, tôi sợ cũng phải mất nửa giờ hả.”
Nếu đi nhanh thì sợ bị ngã.
Khương Thư Lan nhịn không được mà cười cười, xấu hổ không biết giải thích làm sao, bọn họ lúc trước đang làm cái gì, vừa tiếp nhận quyển sổ do người đưa thư đưa tới, sau khi ký tên mình, lại đưa cho người đưa thư: “Làm phiền anh chạy một chuyến, cám ơn đồng chí.”
Dứt lời, liền đem hai quả cà chua mẹ Khương hái nhét vào trong ngực hắn ta: “Cầm lấy mà ăn dọc đường, lúc trước thật sự là làm phiền đồng chí rồi.”
Thái độ cô cũng thành khẩn, người đưa thư kia cũng không tiện từ chối.
Nói cảm ơn, lúc này mới rời đi, chỉ là đi được ba bước lại quay đầu, mắt tựa hồ còn đang ở trên bụng Khương Thư Lan đảo quanh: “Cô đây là song thai sao? Nếu không bụng sẽ không lớn như vậy.”
Khương Thư Lan cúi đầu nhìn thoáng qua bụng mình, mắt đầy nhu tình: “Đúng vậy.” Không sai biệt lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận