Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1502:

Cô ấy chỉ sợ đối phương sẽ để lỡ mất lần đầu tư này mà thôi.
“Để tôi làm việc, cô tới đại sảnh để hỗ trợ mọi người đi.”
Hồ Vịnh Mai sau khi tiến vào phòng khách VIP thì thấy một màn như vậy, liền phân phó Tiểu Cầm.
Tiểu Cầm hơi cứng người, cô ấy cúi đầu mà cầu xin một tiếng: “Quản lí.”
Tiếp đãi trong phòng khách quý cùng với tiếp đãi ở bên ngoài quả thực là khác biệt một trời một vực.
Một tờ đơn trong phòng khách quý cũng giúp bọn họ có đủ tiền sống trong mấy tháng rồi.
Hồ Vịnh Mai không nói gì hết, Tiểu Cầm theo bản năng mà nhìn về phía Khương Thư Lan để cầu cứu, hốc mắt cũng có chút đỏ lên rồi: “Phu nhân Khương, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa.”
Khương Thư Lan buông chén cà phê rồi nói: “Giúp tôi bán cổ phiếu đi.”
Tiểu Cầm như thể trút được gánh nặng, cảm kích mà gật đầu với Khương Thư lan: “Bây giờ tôi sẽ đi ngay.”
Đợi khi cô ấy đi rồi, Hồ Vịnh Mai lại rót một ly cà phê nữa cho Khương Thư Lan, không khỏi lắc đầu: “Em đó, vẫn có bệnh mềm lòng như vậy, nhiều năm rồi mà chưa bỏ được.”
Khương Thư Lan mỉm cười: “Chị Hồ, không phải chị cũng không định kêu Tiểu Cầm ra ngoài thật sao?”
Nghe được lời này, Hồ Vịnh Mai liền giơ ngón cái lên: “Em đó, đúng là quá thông minh rồi, không có gì qua được mắt em hết.”
“Tâm tính của đứa nhỏ Tiểu Cầm kia không tồi chút nào, chị coi như người trong nhà mới dẫn dắt đi theo bên cạnh như vậy.”
Nếu không thì để cho Tiểu Cầm tiếp đãi mấy người khó ở khác thì thực sự rất đáng tiếc.
Khương Thư Lan cười cười: “Vậy xem ra cô ấy cũng may mắn thật.”
Lời vừa dứt thì Tiểu Cầm cũng quay lại, Khương Thư Lan cũng không nói gì nữa.
Tiểu Cầm làm việc vô cùng quy củ, mang chi phiếu cùng với đơn giao dịch qua: “Phu nhân Khương, ngoài mười vạn tệ Thâm Vạn Khoa thì còn lại đều đã được bán hết rồi.”
Dừng một chút, cô ấy thấp giọng nói: “Tổng cộng là sáu trăm hai mươi ba vạn bảy ngàn năm.”
Nghe được lời này, đến cả Khương Thư Lan cũng có chút kinh hãi, lúc cô tới đây trên người chỉ có sáu mươi vạn, vậy mà bây giờ đã tăng lên gấp bội rồi.
Dưới tình huống như vậy, trong tay cô vẫn còn mười vạn tệ cổ phần chưa được bán đi.
Khương Thư Lan nhận lấy chi phiếu, nói một tiếng cảm ơn với Tiểu Cầm.
“Hôm nay vất vả cho cô rồi.”
Nghe được lời này, Tiểu Cầm sửng sốt, hốc mắt có chút đỏ lên: “Không vất vả chút nào.”
Là đối phương đã cảnh tỉnh cho cô ấy, may mà được nhắc trước khi giao dịch, nếu là sau khi giao dịch, gặp phải vị khách khó chơi, đối phương nói cô vì nhiều lời mà khiến họ lỗ vốn thì cô sẽ xong đời mất.
Không phải chỉ ở trong phòng khách quý mà còn ở bên ngoài đại sảnh nữa.
Khương Thư Lan lấy trong túi ra một tập giấy, rút một tờ ra, lau nước mắt cho cô ấy, ngữ khí ôn hòa: “Được rồi, lần sau nhớ kỹ nhé.”
“Phải nhớ thật kỹ thì cô mới có thể tiếp tục cố gắng ở đây được.”
Tiểu Cầm ngạc nhiên, vừa lau nước mắt vừa gật đầu cảm kích.
Hồ Vịnh Mai ở bên cạnh nhịn không được mà thúc giục cô ấy: “Còn không mau nói cảm ơn với Thư Lan đi? Mấy câu đó của Thư Lan đủ cho cô học cả đời rồi, quay về suy nghĩ cho kỹ càng lại.”
“Cảm ơn chị Khương.”
Tiểu Cầm cũng thông minh, lập tức đoán ra được nên làm gì, thậm chí còn thay đổi xưng hô từ phu nhân Khương thành chị Khương.
Khương Thư Lan không những đủ tuổi làm chị cô ấy mà còn đủ tuổi làm mẹ cô ấy luôn rồi, nhưng cô ấy cũng không bóc trần.
“Chị Hồ, em cần chị kêu người tới đưa em về khách sạn.”
Đợi sau khi cô ấy về khách sạn rồi liền liên hệ với Chu Trung Phong, kêu anh sắp xếp vệ sĩ đi bên người cô, hiện tại trên người cô có tận hơn sáu trăm vạn, cũng đã bị nhiều người ở phòng khách VIP cho đến bên ngoài nhìn thấy rồi.
Trên cơ bản khuôn mặt cô cũng đã bị lộ ra ngoài.
Vì không muốn bị giống như hai cha con Trâu Dược Hoa vậy nên cô phải cẩn thận một chút.
“Chuyện này không thành vấn đề, lát nữa chị sẽ kêu vệ sĩ đưa em về.”
Khương Thư Lan nói cảm ơn với Hồ Vịnh Mai, vừa ra khỏi cửa phòng khách VIP đã bị một người trẻ tuổi mập mạp ngăn lại: “Chị là phu nhân vừa mua năm mươi vạn tệ cổ phiếu của Thâm Vạn Khoa đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận