Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1156:

40 phút sau.
Tổn hại đã được thống kê xong.
“Bởi vì thời tiết quá nóng mà một phần xoài đã chín trên đường đi, với lại vì chịu biên độ đè ép lớn, mà hỏng hết khoảng chừng bảy phần.”
“Nghiêm trọng nhất chính là măng cụt, bởi vì thời tiết quá nóng, một bộ phận bị hỏng đến chảy nước.”
Một người làm công trực tiếp bóp một quả măng cụt, nước màu vàng từ bên trong lập tức chảy ra.
Rõ ràng măng cụt đã bị biến chất.
Lòng Khương Thư Lan lập tức chìm xuống đáy cốc: “Thống kê rồi sao? Tổn hại khoảng chừng bao nhiêu?”
Chu Trung Phong: “Ít nhất một phần tư.”
Đây thực sự là một con số rất nghiêm trọng.
Hơn nữa, may là nhờ phúc của hai ngày mưa to, nếu mưa không to, anh nghi ngờ là những trái cây đó có thể hư hết toàn bộ.
Một phần tư.
Khương Thư Lan nghe xong con số này, lòng cô như nhỏ máu, măng cụt hái được 4 vạn cân, lần này hỏng hết 1 vạn cân.
Cô không ngừng nói với chính mình, đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Nếu không phải nhờ trên đường đi trời đổ mưa, những trái cây này có thể hỏng hết tất cả.
Cô hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Nhạc Kiến Thanh: “Giám đốc Nhạc, những trái cây hư, cứ tính cho chúng tôi, không liên quan đến anh.”
Lời này khiến cho Nhạc Kiến Thanh có hơi ngượng ngùng, làm ăn buôn bán dài lâu, hắn ta đã có thói quen tranh cãi với người bán.
Bỗng dưng gặp được người hào phóng như Khương Thư Lan, hắn ta có hơi không thích ứng kịp.
Phải biết rằng, những lời này của Khương Thư Lan, không chỉ là một câu nói vu vơ, mà nó đại biểu cho 1 ngàn khối, thậm chí là một 1 vạn khối.
Cô nói không liên quan đến bọn họ, tức là không liên quan đến bọn họ.
Sự quyết đoán này, Nhạc Kiến Thanh cũng tự nhận hắn ta không làm được.
Mà bởi vì như thế, hắn ta mới càng kính nể Khương Thư Lan hơn: “Đồng chí Khương…”
“Tổn thất lần này, tuy tôi không thể gánh vác toàn bộ giúp cô, nhưng là người mua hàng, bên phía chúng tôi có một hạng mức số chỉ tiêu tổn thất, chúng tôi có thể gánh vác giúp cô một phần mười.”
Khương Thư Lan ngoài ý muốn, cô xác nhận với đối phương một lần nữa: “Giám đốc Nhạc, anh chắc là sẽ không ảnh hưởng đến chức vị của anh chứ?”
“Thật sự sẽ không gây ra phiền phức cho anh sao?”
Nhạc Kiến Thanh gật đầu: “Không phải chỉ riêng trung tâm bách hóa chúng tôi, mà ngay cả người phụ trách của Cung Tiêu Xã và các thị trường lớn khác đều có hạng mức số chỉ tiêu tổn thất.”
“Cô cũng biết, có những thứ không thể nào tránh khỏi, dù chúng tôi có bị trừ hết tiền lương cũng không gánh vác nổi, cho nên mới có hạng mục quy định định đó.”
“Nếu tính toán kỹ, những cái khác không nói, chúng tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp đỡ bốn phần, đó là tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
Nói cách khác, sáu phần còn lại, sẽ do người bán hàng như Khương Thư Lan gánh vác.
Đối với Khương Thư Lan, đây đã là kết quả rất tốt rồi.
Cô không khỏi cảm kích: “Vậy cảm ơn giám đốc Nhạc.”
Nhạc Kiến Thanh xua tay: “Chúng ta là hợp tác với nhau, tôi cũng nghĩ sau này sẽ tiếp tục hợp tác với đồng chí Khương đây.”
Hiếm khi gặp được người nhanh nhẹn, hắn ta không nghĩ sẽ lại đổi nơi hợp tác.
Khương Thư Lan: “Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Sau khi kiểm tra xong danh sách hàng hóa, chờ hai bên ký tên, lúc này mới xem như đã hoàn toàn giao hàng.
Nhạc Kiến Thanh cho người mang hết số hàng còn lại lên xe rồi rời đi, Khương Thư Lan nhìn theo bọn họ.
Mà ở nhà ga thì lại là một mớ lộn xộn.
Tính hết số măng cụt và xoài, tổng cộng có 1 vạn cân bị hỏng, những trái cây đó không phải bị hỏng hết, mà là hỏng một phần.
Khương Thư Lan nhìn những trái cây còn dư lại kia, cô có hơi đau đầu.
Vứt đi sao?
Quá đáng tiếc.
Mỗi một quả ở đây, mọi người đều phải cực khổ hái từ trên cây xuống, mọi người còn chọn những quả khá tốt, sau đó phải chở bằng thuyền bằng tàu, mới đến được thủ đô.
Khương Thư Lan nói với Chu Trung Phong: “Những trái cây đó phải làm sao bây giờ?”
Chu Trung Phong sinh ra trong điều kiện tốt, cuộc sống giàu có như đã khắc sâu vào trong tiềm thức của anh.
Anh nhíu mày nói: “Bị hỏng, thì cứ vứt đi hết là được.”
Khu bình luận lại vang lên….
Bạn cần đăng nhập để bình luận