Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 740:

Đối với anh, cả hai đều quan trọng như nhau.
Sau đó Chu Trung Phong cầm đồ hộp đi ra ngoài, anh không đưa theo Thư Lan đến xưởng mứt hoa quả, mà mang theo hai hộp quả Khương Thư Lan làm đi đến văn phòng sư trưởng Lôi và chỉ huy Cao.
Anh vừa đi, Lôi Vân Bảo và Tiểu Thiết Đản đã nhìn chằm chằm nửa bình vải còn lại trong tay Khương Thư Lan. Khương Thư Lan thở dài, đưa nửa bình vải còn lại cho chúng: “Cầm ra ngoài giải quyết nốt đi này.”
“Không có lần sau đâu.”
Hai đứa nhỏ vui sướng nhảy lên, sau đó lại yên lặng: “Cảm ơn cô ạ.”
Mặt khác, ở văn phòng sư trưởng Lôi.
Lúc này đang tụ tập không ít người.
Ít nhất những người cần tới đều đã tới rồi, chỉ huy Cao ngồi ở ghế chủ vị, sư trưởng Lôi thì ngồi ngay phía dưới.
“Trung Phong? Có việc gì mà cậu vội vàng gọi mọi người đến đây vậy?”
Mọi người được gấp rút yêu cầu tập trung trong vòng nửa giờ.
Chu Trung Phong lấy ra hai bình đồ đóng hộp, mở ra trước mặt mọi người, chia cho mỗi người một ít: “Ăn thử đi ạ!”
Mọi người nhất thời sửng sốt, gọi bọn họ tới vội vàng vậy chỉ để ăn đồ hộp thôi sao?
Thế này là lố quá đấy!
Ngược lại, chỉ huy Cao và sư trưởng Lôi đột nhiên nhận ra điều gì đó, họ lấy một miếng lên ăn thử.
Sau khi ăn thử, hai người theo bản năng nhìn nhau một cái, hai miệng một lời mà ngạc nhiên hỏi: “Cái này là cậu mua à? Hay là tự làm thế?”
Vừa hỏi xong câu này, mọi người quay về phía đó theo bản năng.
Chu Trung Phong: “Tự làm ạ.”
Anh vừa nói câu này xong, hơi thở của mọi người trong văn phòng càng thêm gấp gáp.
“Anh có chắc đây là do đồng chí Thư Lan tự làm ra không?”
Chu Trung Phong gật đầu: “Cô ấy đã làm cái này vào ba ngày trước ạ.”
“Nếu tôi đoán không nhầm, con cái của hầu hết những người ở đây đều đã ăn thử rồi.”
Ngay khi anh nói điều này, dường như đội trưởng Triệu đã nghĩ ra điều gì. Mấy ngày hôm trước, đứa con thứ ba của nhà mình nửa đêm khóc lóc, ồn ào nói muốn cái gì mà quả vải đóng hộp.
Có lẽ là cái này.
Đội trưởng Triệu đã dùng xiên tre thử một quả, thực sự ăn vào cảm giác ngọt thanh, mềm mại ngon miệng.
Hắn ngẩng đầu nhìn Chu Trung Phong: “Ý của cậu là, những cái này là do Khương Thư Lan nhà cậu làm hết sao?”
Đây là lần xác nhận thứ ba.
Thật sự khiến cho mọi người quá kinh ngạc. Bởi vì đây là trái cây đóng hộp.
Chỉ có một nhà máy ở Dương Thành, hơn nữa đối với loại mặt hàng này, từ trước đến nay nhà máy sản xuất đều giữ công thức bí mật, hoàn toàn không cho người ngoài biết.
Mấy ngày trước, Chu Trung Phong nhắc tới việc anh mở xưởng đóng hộp, bọn họ đều cảm thấy anh đang khoác lác.
Thực sự tâng bốc Khương Thư Lan thái quá.
Kết quả là chỉ trong vài ngày đồ hộp đã được chuyển đến tay mọi người.
Điều này khiến ai cũng kinh ngạc.
Chu Trung Phong rất kiên nhẫn: “Đúng vậy, đội trưởng Triệu.”
“Tôi đâu cần phải nói dối mọi người.”
Giờ phút này, tất cả mọi người đều yên lặng.
Nếu họ mở xưởng đóng hộp, đây sẽ là sản nghiệp lớn nhất của quân đội họ, và cũng là nguồn cung cấp kinh tế lớn nhất.
Điều này cũng có nghĩa là bọn họ có thể thay trang thiết bị, đồng phục có thể đổi, thậm chí thức ăn trong căn tin cũng sẽ được cải thiện.
Tư lệnh Cao và sư trưởng Lôi không nói lời nào, họ chỉ im lặng cầm một xiên tre lên nếm thử một miếng xoài đóng hộp.
Chua! Rất chua! Nhưng hương vị xoài vẫn được lưu giữ trọn vẹn.
Thậm chí còn ngon hơn đồ hộp bán bên ngoài.
Chứ chưa kể đến vải đóng hộp, bọn họ chưa từng thấy nó bao giờ, cũng không bao giờ mua được nó, thị trường hiện nay chỉ thường bán những đồ hộp đơn giản như là: cam, táo, lê.
Đây là những loại quả phổ biến nhất, trước đây họ còn chưa từng thấy qua xoài và vải.
Điều này có nghĩa là gì, rõ ràng là không ai có thể so với bọn họ.
Nếu quân đội trên hải đảo bọn họ mở một nhà máy đóng hộp, cũng có nghĩa là bọn họ độc quyền sản xuất tất cả các loại trái cây nhiệt đới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận