Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 328:

Chu Trung Phong đưa tay ra, cứ như vậy giằng co với sói.
Một người một sói, một trận quay cuồng, đầu sói dùng súng mà vùi xuống, lúc nanh sói sắp cắn vào tận sâu trong xương của Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong buông tay ra, quay đầu đi, cái miệng còn đang mở của sói cắn phải vũng bùn, phẫn nộ mà rít gào.
Nháy mắt sau đó, cuối cùng cũng chờ đợi được cơ hội, Chu Trung Phong rút ra một con dao nhọn trong ống quần, nhanh chóng đâm vào cổ con sói, phập một tiếng.
Dao nhọn đâm trúng vào động mạch chủ.
Máu tươi văng khắp nơi.
Con sói gào thét, thể lực không chống đỡ nổi nữa, phịch một tiếng, hoàn toàn té ngã trên mặt đất.
Chu Trung Phong lau đi vết máu trên mặt, chui ra từ dưới thân sói.
Ánh mắt tựa như chim ưng của anh càng sáng lên nhìn quét qua một vòng, cảnh giác từng chút một với nguy hiểm xung quanh.
Sau khi không thấy được nguy hiểm gì rồi, cuối cùng anh dừng tầm mắt trên người chiến hữu, ánh mắt thoáng dịu đi: “Mọi người không bị sao chứ?”
Đội trưởng Na xua tay, giơ ngón tay cái lên với Chu Trung Phong.
“Tuổi trẻ tài cao.”
Anh ấy cùng với Hầu Tử bị văng súng ra, hai người giết một con sói thôi cũng đủ mệt rồi.
Vậy mà Chu Trung Phong còn một mình giết một con sói, còn có thể tự mình đứng dậy được, nhìn đến ánh mắt lợi hại kia khiến cho người ta không khỏi hết hồn.
Như thể sói là cừu, con anh mới chính là một con sói chân chính vậy.
Hung hãn, không sợ sống chết, trấn định, an ổn nắm chắc phần thắng lợi.
Hầu Tử ở bên cạnh cũng không khỏi mệt mỏi, người khác thì ngồi phịch trên mặt đất, hít thở từng chút một: “Đội trưởng Na, anh nói như vậy không đúng đâu, tuổi của em còn trẻ hơn phó đoàn nữa.”
Cậu ấy mới hai mươi mốt tuổi, còn trẻ hơn phó đoàn tới tận ba bốn tuổi.
Nhưng khả năng kia, cậu ấy phát hiện bản thân còn chưa được bằng một nửa phó đoàn.
Đội trưởng Na nghe vậy không khỏi gật đầu: “Vậy sao cậu phế quá vậy?”
Lá gan của Hầu Tử cũng rất lớn: “Anh cũng đâu hơn em được là bao đâu, nghe âm thanh thở phì phò của anh kìa.”
Hít thở từng hơi từng hơi một. Đội trưởng Na nghĩ thầm, anh ấy cũng hơn ba mươi rồi, tay chân đã có tuổi, sao có thể so với mấy thanh niên hai mươi mấy tuổi được?
Huống hồ, anh ấy đã lên chiến trường được nhiều lần, một cây súng chỉ kết liễu đi quân địch mà thôi. Chứ không phải là chém giết với sói như vậy!
Hai người đều ngồi phịch trên mặt đất, chỉ còn một mình Chu Trung Phong là có thể đứng được, thực ra thể lực của anh cũng bị tiêu hao đi không ít, một con sói phải đến hai trăm cân.
Lại còn là con vật còn sống, cùng giằng co để giết nó, Chu Trung Phong cũng phải cố gắng hết sức.
Nhưng anh không nói gì hết, qua một hồi lâu, có hai tiểu đội từ phía xa chạy tới để tuần tra.
Vừa thấy bọn họ đến đây, Chu Trung Phong lập tức chỉ vào hai con sói trên mặt đất: “Sau khi nghỉ ngơi xong rồi thì mau giúp chuyển con sói tới căn tin.”
Đang thời kỳ mọi người hiếm khi có thịt để ăn, loài sói chuyên tập kích để ăn thịt người này, vậy mà chính là loại tiếp tế tốt nhất.
Mắt của hai tiểu đội kia đều nhịn không được mà sáng lên, lập tức gật đầu.
“Còn có đội trưởng Na với Hầu Tử nữa, để bọn họ nghỉ ngơi một lúc rồi đi xuống núi.”
“Vậy còn phó đoàn định đi đâu?”
Sao nghe ngữ khí như thể phó đoàn sẽ không đi với bọn họ vậy!
Chu Trung Phong đứng lên, phủi phủi cỏ dại dính sau mông: “Lúc tôi đi tìm sói thì có nhìn thấy hai cây dừa, bên trên có một quả dừa.”
Không giống với cây dừa ở trên đảo, cây dừa trên đảo vừa mới ra quả nên vẫn chưa chín.
Mà hai cây dừa anh vừa nhìn thấy, quả nào quả nấy to như quả bóng, rõ ràng là đều đã chín rồi.
Lúc này, đội trưởng Na và Hầu Tử đưa mắt qua nhìn nhau: “Phó đoàn Chu, đừng nói là anh muốn hái dừa nhé?”
Mọi người đều mệt muốn chết, sao còn sức để đi leo cây nữa, hơn nữa, dừa còn rất nặng, sao mà ôm về hết được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận