Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1312:

Lời còn chưa nói hết, Chu Trung Phong liền trợ giúp Khương Thư Lan đem xe lăn mở ra, đặt ở trên mặt đất.
Anh tư Khương cũng có cái xe lăn, nhưng cái xe lăn kia của anh lại không thuận tiện lắm.
Bởi vì là làm từ gỗ, mà cái trước mặt này lại bọc da màu đen, phía dưới có gắn ròng rọc.
Sự chú ý của anh tư Khương lập tức bị dời đi.
“Đây là xe lăn sao?”
Từ trước tới nay anh ta chưa từng nhìn thấy đồ vật xa hoa như vậy.
Không chỉ có thể gấp lại, còn có nguyên liệu tốt như thế.
Khương Thư Lan: “Đúng rồi, xe lăn, đặt làm riêng cho anh tư đấy, anh ngồi thử xem có thoải mái không.”
Lời này nói ra, anh tư Khương lập tức rơi vào trầm mặc.
Thấy anh ta không nói lời nào, Khương Thư Lan sửng sốt, vỗ vào đầu: “Xem em nói chuyện này để làm gì? Anh tới ngồi thử đi.”
“Thư Lan?”
Khương Thư Lan ngồi xuống, cô rũ mắt, bờ mi dày cong vút che phủ toàn bộ ánh sáng trong mắt.
“Anh tư, nếu như anh muốn nói cảm ơn, thành ra lại quá khách sáo rồi.”
Lời nói đến bên miệng anh tư Khương lại nuốt ngược trở lại.
Đột nhiên anh ta ừ một tiếng, trưng gương mặt tươi cười lên: “Em rể, phiền em ôm anh lên ngồi thử.”
Lời này làm cho Khương Thư Lan có chút vui sướng ngoài ý muốn, nhưng Chu Trung Phong lại lộ ra vài phần hiểu rõ.
Anh không nói hai lời, liền nhanh chóng ôm đối phương ngồi lên trên xe lăn: “Hai tay nắm lấy vòng tròn hai bên trái phải để tiến lùi.”
Đây là đang dạy đối phương cách sử dụng.
Anh tư Khương gật gật đầu, dựa theo biện pháp của Chu Trung Phong, liền cho xe lăn tiến lùi, ở trong phòng di chuyển.
Chiếc xe lăn này cho anh ta cảm giác thật là nhẹ nhàng, thời điểm hoạt động hầu như là không cần phí bao nhiêu sức lực.
Mà chiếc xe lăn bằng gỗ mà bản thân anh ta làm trước kia, mỗi lần sử dụng đều không phải dễ dàng té ngã thì chính là mồ hôi đầy đầu đến mức không nghĩ được vị trí.
“Cái này thật tốt.” Chắc chắn cũng rất đắt.
Anh tư Khương đem nửa câu sau nuốt lại, Khương Thư Lan dường như biết anh muốn nói điều gì.
Lại đem bọc đầu gối lấy ra, bên ngoài làm bằng da màu cọ nâu, bên trong dùng 98% dương nhung.
Có thể nói, một đôi bọc đầu gối này dùng nguyên liệu dương nhung còn nhiều hơn so với áo khoác.
“Anh tư, em đeo thử cho anh nhé?”
Nói xong, Khương Thư Lan liền ngồi xổm xuống, đem từng cái bọc đầu gối buộc vào chân cho anh tư Khương.
Anh tư Khương bởi vì nguyên nhân tàn tật, nên thực chất nửa thân dưới của anh ta không thể cảm thụ được nhiệt độ. Nhưng chính bởi vì không cảm nhận được như vậy mới dễ dàng bị đông lạnh hỏng mất.
Mà bao đầu gối Khương Thư Lan buộc vào, trong nháy mắt thế nhưng anh ta cảm nhận được một chút cảm giác thoải mái.
Không phải ấm áp, cũng không phải lạnh băng, mà là thoải mái.
Anh tư Khương cúi đầu, nhìn bọc đầu gối thật dày trên chân mình, hít một hơi thật sâu: “Thư Lan, cảm ơn em.”
Những thứ anh ta nợ em gái, thực sự quá nhiều.
Khương Thư Lan lắc đầu: “Giữa anh trai và em gái thì không cần thiết phải nói điều này.”
Anh tư Khương ừ một tiếng: “Anh đành phải cảm ơn em rể vậy.”
Thư Lan cùng em rể là người một nhà, nếu như em rể không đồng ý, thì cũng sẽ không có nhiều đồ vật như vậy.
Chu Trung Phong: ‘Không cần cám ơn đâu ạ.”
“Đây là điều nên làm.”
Anh trai của Thư Lan cũng là anh trai của anh.
Cũng giống như Thư Lan đem ông nội bà nội của anh coi như ông bà nội của mình mà đối đãi.
Nhìn thấy hai vợ chồng bọn họ cùng một thái độ, anh tư Khương thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đẩy xe lăn quay đầu đến vị trí của giường đất, vạch ra vỏ gối, từ bên trong cầm ra một chiếc khăn gấp vuông.
Trước mặt Khương Thư Lan cùng Chu Trung Phong, đem khăn mở ra.
Tổng cộng có hơn hai trăm đồng tiền.
Là toàn bộ số tiền nhiều năm qua anh ta làm công thợ mộc, bào chế dược liệu tích cóp được.
Đem tất cả đưa đến trước mặt Khương Thư Lan: “Thư Lan, ngoại trừ từng này, anh thật sự không biết đưa cái gì.”
Hơn hai trăm đồng tiền này, gần như là toàn bộ thứ đáng giá nhất của anh tư Khương.
Khương Thư Lan không muốn nhận, cô cũng không đưa tay.
Bởi vì cô nhìn thấy đôi tay anh tư Khương duỗi lại đây, trên đó chằng chịt miệng vết thương chồng lên nhau.
Hiển nhiên là vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới.
Mà miệng vết thương này, chính là do anh tư Khương kiếm tiền mà có.
“Anh biết em không muốn nhận, vì cảm thấy xa cách.”
Anh tư Khương ngẩng đầu nhìn cô: “Nhưng Thư Lan à, anh tư tuy rằng là người tàn tật, nhưng chưa đến mức là một phế nhân.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận