Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1289:

Lòng Khương Thư Lan liền mềm nhũn ra: “Con bé thật là ngoan.”
Lời này vừa dứt, Nháo Nháo cùng với An An ôm chân Khương Thư Lan liền không đồng ý. Nháo Nháo có chút không vui, mặt bánh bao nhỏ xị ra, hỏi lại: “Con trai không tốt sao?”
Bọn họ đã hơn hai tuổi, hoàn toàn có thể hiểu được toàn bộ lời nói của người lớn. Chưa kể hai tên nhóc này mở miệng nói chuyện cũng sớm, cho nên nói đặc biệt rõ ràng.
Lời này vừa được thốt ra, Khương Thư Lan dở khóc dở cười, hai tên tinh ranh trong nhà đã biết hỏi ngược lại người lớn.
“Con trai cũng tốt, tuy nhiên con trai quá hiếu động, con gái rất ngoan ngoãn.” Khương Thư Lan rất nghiêm túc trả lời bọn họ.
Nháo Nháo nghĩ đến mình hiếu động, im lặng không trả lời.
Ngược lại là An An nhỏ giọng nói: “Con rất ngoan ngoãn.”
Cho tới hiện tại, nhóc chưa từng đi quấy mẹ.
“Đúng đúng đúng, An An nhà chúng ta là nghe lời nhất.”
“Vậy còn con thì sao?” Nháo Nháo không cam lòng yếu thế.
“Con sao....” Khương Thư Lan điểm cái mũi Nháo Nháo: “Con còn nhiều thời gian để tiến bộ, phải cố gắng ngoan ngoãn giống em trai mới được.”
Ba mẹ con trao đổi, Hứa Vệ Phương cùng với Cao Thải Hà đều nhìn chăm chú, trong mắt đều lộ ra vẻ ghen tị: “Nháo Nháo và An An rất biết nghe lời.”
Lời khen này thật là ghê gớm, Nháo Nháo lập tức khoanh cánh tay nhỏ, một dạng vênh váo ngập trời, mọi người mau đến khen bé đi.
Làm cho người lớn không nhịn được mà bật cười.
An An ở bên cạnh thấy mất mặt, dùng sức túm anh trai kéo về sau.
Nháo Nháo lơ đễnh, còn bạch bạch chạy tới trước mặt Hứa Vệ Phương, ngửa đầu nhìn hắn ta: “Chú chính là chú Hứa đẹp trai nhất ư?”
Tăng thêm cái đẹp trai nhất, lập tức để cho lo lắng trong lòng Hứa Vệ Phương theo đó mà tiêu tán đi mấy phần: “Đúng vậy đó.”
“Chú chính là chú Hứa đẹp trai nhất của cháu.”
Nháo Nháo nhẹ gật đầu, quay đầu tò mò nhìn Cao Thải Hà: “Cô là thím Cao xinh đẹp nhất ạ?”
Cao Thải Hà gật đầu không ngừng.
“Vậy em gái xinh đẹp nhất thiên hạ, ngoan ngoãn nghe lời nhất của cháu đâu?”
Cái này...
Ai có thể chịu nổi một cái miệng nhỏ dỗ ngon dỗ ngọt người của Nháo Nháo đây!?
Vì thế, Cao Thải Hà cố ý đón Nữu Nữu từ trong ngực Hứa Vệ Phương, hạ thấp xuống mấy phần, gỡ bỏ tã lót để cho Nháo Nháo nhìn xem.
Nháo Nháo nhìn thăm dò một hồi lâu, lắc lắc cái đầu: “Em gái thật đúng là nhỏ.”
“Còn nhỏ hơn cả cháu.”
Nhóc còn tưởng rằng nhóc với em trai là nhỏ nhất.
Bởi vì anh Tiểu Thiết Đản cùng với anh Tiểu Lôi thường ghét bỏ bọn họ quá nhỏ, đi chơi đánh trận đều không thích dẫn theo bọn họ ra ngoài cùng chơi.
Không ngờ được, còn có người càng nhỏ bé hơn so với bọn họ.
À, không đúng, còn nhỏ hơn so với em trai chậm chạp.
Cao Thải Hà nhẹ gật đầu, trìu mến sờ đầu Nháo Nháo: “Chờ em gái lớn lên thì sẽ không còn nhỏ nữa.”
Một đoàn người hàn huyên ở bến tàu xong xuôi.
Lúc này mới dẹp đường hồi phủ.
Mẹ Khương cùng dì Lý là những người không chịu ngồi yên, từ ba ngày trước đó, phòng ở vừa phân ra, hai người nhàn rỗi không có chuyện gì liền tản bộ đến nhà họ Hứa hỗ trợ quét dọn.
Buổi sáng hôm nay coi như là lần cuối cùng, kiểm tra xem còn thiếu gì để bổ sung.
Phải là đợi đến khi thời điểm Hứa Vệ Phương cùng Cao Thải Hà và ông cụ Hứa đến nhà mới của bọn họ, toàn bộ phòng ở đều sạch sẽ sáng trưng.
Ngay cả xi măng trên nền đất cũng đều được rửa đến mức có thể phản quang.
Lần này, Hứa Vệ Phương với Cao Thải Hà đều nói không lên lời, hai tay dì Lý cầm dụng cụ lau nhà, cười híp mắt vỗ vai Hứa Vệ Phương: “Vệ Phương, nhìn cao lớn lên không ít.”
Nói sao nhỉ?
Trước kia trong mắt dì Lý, Hứa Vệ Phương chính là đứa trẻ chưa trưởng thành, mỗi ngày cà lơ phất phơ. Nhưng mà cũng chính là cái tên lăn lộn bất kể chỗ nào này, đã giúp đỡ ông cụ Chu và bà cụ Chu khi từ chỗ làm về nghỉ hưu, giải quyết không ít phiền phức.
Bây giờ, thời điểm một lần nữa nhìn thấy Hứa Vệ Phương, liền cảm thấy sự bất cần đời cùng ngạo kiệt bất tuân ngày xưa của hắn ta giống như đã được trốn sạch sẽ
Bạn cần đăng nhập để bình luận