Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 612:

Còn ôm rồi hôn.
Đứa nhóc này sao lại kỳ quái như vậy?
Lôi Vân Bảo và Tiểu Thiết Đản nhìn nhau, sau đó chạy đến chỗ cha Khương, một người hôn má trái của cha Khương, người kia hôn má phải.
"Được rồi, ông nội, đừng lo lắng về việc không có ai yêu ông, chúng cháu sẽ yêu ông."
Nụ hôn này thật đúng là xấu hổ mà.
Cha Khương xấu hổ thậm chí còn không ngước mặt lên, ông vốn là muốn giáo dục hai đứa nhỏ này, nhưng cũng không biết giáo dục kiểu gì.
Trong nhà, Chu Trung Phong đi vào. Khương Thư Lan vừa tỉnh dậy, cô vẫn còn choáng váng, ngơ ngác ngồi ở mép giường, tóc ngố trước trán dựng đứng, khuôn mặt đỏ bừng vì ngủ quá lâu. Cô vốn có da trắng, giờ lại đỏ lên giống như một quả đào chín.
Da trắng hồng hào trông thật là dễ thương.
Chu Trung Phong không nhịn được mà cười kéo cô dậy: "Tỉnh rồi à?"
Kể từ khi mang thai, cô ngủ hơn mười tiếng mỗi ngày.
Không thể thức dậy vào buổi sáng và không thể mở mắt vào buổi chiều.
Khương Thư Lan gật đầu, hai mắt sáng lên: "Chu Trung Phong, anh về rồi à?”
"Ừ, anh thấy mẹ dọn cơm rồi, mau dậy ăn cơm nào!”
Khương Thư Lan gật đầu.
Sau 10 phút.
Cả nhà đang ngồi quây quần bên bàn bát tiên, trên bàn có một nồi cháo trắng, cháo gạo dẻo và thơm, bên cạnh là trứng vịt muối thái mỏng được tẩm ướp rất vừa vặn, lòng đỏ trứng vàng óng, bóp nhẹ đã có thể thấy lòng đào chảy ra.
Ngoài ra còn có một đĩa dưa chuột muối, một bát canh rong biển, và một chồng bánh rán dày trên một chiếc đĩa tráng men lớn.
Khương Thư Lan thở dài một hơi, quên là mình đang ốm nghén, bắt đầu động đũa, đây đều là món yêu thích của cô.
Hiếm thấy Khương Thư Lan buổi sáng không bị ốm nghén, Chu Trung Phong thở phào nhẹ nhõm, càng ngày càng cảm thấy để cha Khương và mẹ Khương đến đây quả là đúng đắn.
Nhìn vào thức ăn trên bàn và gia đình náo nhiệt, đây là một cảm giác mà Chu Trung Phong chưa bao giờ cảm nhận được.
Ấm áp và hạnh phúc.
Anh tự nghĩ, đây có thể là điều người ta đã nói, tại sao mọi người muốn thịnh vượng.
Nhìn thấy anh đang ngẩn người, Khương Thư Lan gắp một quả trứng vịt muối lên cho anh, nói nhỏ: "Ăn thử đi, lòng đỏ trứng muối này ăn với cháo rất ngon."
Ngay cả người không ăn được trứng vịt muối như cô, cô vẫn có thể ăn được nửa quả.
Chu Trung Phong ừ một tiếng.
Cha Khương và mẹ Khương bên cạnh nhìn thấy, không khỏi liếc nhau một cái, trong lòng đều lộ ra nụ cười.
Khương Thư Lan ăn nhanh, ói cũng nhanh, cô nhanh chóng ăn xong một bát cháo, nhưng cơn nghén lại dâng lên, cô chạy ra ngoài và nôn mửa.
Mọi người trong gia đình đều lo lắng.
Khương Thư Lan nôn đến chảy cả nước mắt, sau khi súc miệng, cô xua tay: "Em không sao, quen rồi sẽ ổn thôi."
“Cha, mẹ, buổi sáng con sẽ đưa cha mẹ đi Hợp tác xã cung ứng và tiếp thị để mua rau, sau đó chúng ta đến căn tin.”
Cô đã nôn như thế rồi nhưng vẫn nghĩ đến việc trưa nay đưa cha mẹ đi loanh quanh cho biết đường. Cha mẹ Khương làm sao mà nỡ chứ, đến Chu Trung Phong cũng không quá đồng tình.
Khương Thư Lan nôn xong thấy cơn buồn nôn ở cổ họng đã gần như biến mất rồi.
“Con không sao, chỉ có buổi sáng và tối là nôn dữ dội, qua rồi thì không sao nữa.”
Ngừng một lát, cô thấy hơi tiếc: “Chỉ tiếc cháo mẹ nấu thôi.”
Lời này khiến mẹ Khương bất giác lườm cô: “Miễn sao con khỏe mạnh là được, thứ này có là gì đâu.”
Mẹ Khương hất tay: “Lát mẹ lại làm cho con, ăn thêm chút nữa đi.”
Khương Thư Lan không chịu: “Con không ăn nổi nữa.”
Cô nhìn trái dừa để ở ngưỡng cửa: “Con sẽ uống trái dừa, nghỉ chút rồi đi cùng cha mẹ.”
Cô không quên nhìn về phía Chu Trung Phong: “Anh mau đi làm đi.”
Cha mẹ đều ở nhà rồi, chẳng lẽ không thể chăm sóc tốt cho cô sao?
Chu Trung Phong hơi lo lắng: “Cha mẹ, làm phiền cha mẹ để ý đến Thư Lan.”
Cha mẹ Khương khua tay: “Con gái ruột có gì mà làm phiền.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận