Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1508:

Nghe được lời này, Cát Hồng Sơn vốn đang ngủ gà ngủ gật ở trong văn phòng nghe như vậy lập tức theo bản năng mà đứng dậy: “Ai vậy? Có người tới mua nhà sao?”
Thanh âm lớn đến mức đinh tai nhức óc.
Thư ký Dương giải thích với Khương Thư Lan: “Thanh âm của ông chủ tôi hơi lớn một chút, cô đừng trách móc.”
Khương Thư Lan lắc đầu, đi vào bên trong văn phòng của Cát Hồng Sơn, liền thấy bên trong văn phòng còn bày một chiếc giường.
Sàn nhà bừa bãi lộn xộn như chuồng heo.
Khương Thư Lan: “...”
Dường như cô hiểu tại sao nhà ở đây lại không bán được rồi.
Thực sự người đàn ông này không ra dáng ông chủ gì hết, không có chút bộ dạng của người biết buôn bán chút nào.
Lúc này, thấy Khương Thư Lan xuất hiện như vậy thì Cát Hồng Sơn hoàn toàn thanh tỉnh rồi, ông ta hung hăng mà xoa xoa mắt, sau đó tập trung nhìn về phía cô mà vỗ đùi: “Ôi chao, là Thư Lan đó sao?”
Khuôn mặt tươi cười như Phật Di Lặc lập tức hiện lên.
“Thư Lan tới là muốn mua phòng đúng không?”
Cát Hồng Sơn kích động mà chà sát tay.
Khương Thư Lan cười như không cười: “Cát tổng, ông cảm thấy tôi sẽ tới đây để mua nhà sao?”
Nghe được lời này, khuôn mặt ban đầu còn tươi như hoa của Cát Hồng Sơn lập tức nhẹ đi mấy phần: “Nơi này của tôi tuy rằng vị trí không được tốt lắm nhưng giá rất rẻ.”
Khương Thư Lan: “Nếu rẻ như vậy thì tại sao lại không có ai đến mua?”
Thậm chí đến cả tài xế taxi cũng biết nơi này không tốt, khuyên người qua đường không nên tới đây.
Lúc này, khuôn mặt tươi rói của Cát Hồng Sơn từ từ trở nên chua xót.
“Tôi cũng không giấu diếm gì nữa, lúc trước tôi bị người ta lừa, lúc bắt đầu xây nền, phát hiện vừa làm liền thấy nước bẩn phun lên, vất vả lắm mới giải quyết được, sau khi xây xong rồi lại bị bộ phận kiểm tra tới kiểm tra, đối phương đưa ra kết quả nước bị ô nhiễm nặng, nếu dùng lâu đương nhiên sẽ gây ảnh hưởng tới sức khỏe của người sinh sống quanh đây.”
Tin tức này vốn chỉ có người trong cuộc biết thôi, không hiểu sau chỉ sau một đêm đã lan truyền ra cả Thâm Thị.
Thậm chí, không bao lâu sau, đến cả người quen ở bên Hương Cảng cũng biết được.
Không ít người chê cười Cát Hồng Sơn ông ta.
Cát Hồng Sơn quả thực cũng vì chuyện này mà suýt nữa không gượng dậy nổi, mà để lâu tòa chung cư lại càng có hiệu quả kém, mấy người lần trước tới định mua phòng sau khi nghe được tiếng xấu cũng dần dần không còn ai lui tới nữa.
Đây quả thực chính là vòng tuần hoàn ác tính, Cát Hồng Sơn vay khắp nơi mới được năm mươi vạn tệ, lúc này mới có thể tới sở giao dịch ở Thâm Thị, thử cơ hội cuối cùng.
Không những có thể kiếm ra được tiền từ thị trường chứng khoán mà còn có thể tìm được người hỗ trợ tiếp nhận lại được Cát Hồng Sơn.
Như vậy, Hằng Nhuận Điền Sản mới có thể có cơ hội được cứu.
Khương Thư Lan nghe xong thì hoàn toàn im lặng, cũng không nói gì nữa, qua một hồi cô mới hỏi: “Vậy anh tìm tôi là vì...?”
Cát Hồng Sơn cũng không giấu cô nữa: “Diện tích đất của Hằng Nhuận Điền Sản chúng tôi rộng tổng cộng năm trăm mẫu, không nói là lớn nhất Thâm Thị, nhưng chắc là nơi rộng mở nhất, hơn nữa tôi đã khai phá được hai phần ba đất rồi, tổng cộng là tòa nhà bốn mươi hai tầng, hơn tám trăm căn hộ.”
“Bên ngoài sẽ bán giá hai nghìn hai một căn, tôi không dám lấy nhiều tiền của cô như vậy, lấy phí tổn là bốn trăm một căn, hơn nữa thêm phí nguyên vật liệu, nhân công này kia, một căn sẽ bán bảy trăm cho đến bảy trăm tám.”
“Nếu như cô lấy toàn bộ thì tôi sẽ bán hết chỉ bảy trăm thôi, thậm chí cả công ty sẽ là của cô.”
Hiện tại ông ta chỉ cần như vậy thôi cũng là có đủ đường để sống rồi.
Cát Hồng Sơn không còn con đường nào khác nữa, ngoài việc bán tháo luôn cả công ty thì những con đường khác đều là đường cụt hết.
Vì khu chung cư này mà ông ta đã hao tổn không biết bao nhiêu là tiền cùng với tinh lực, thậm chí người vợ ở Hương Cảng kia cũng đã ly hôn với ông ta rồi.
Khương Thư Lan im lặng: “Tại sao anh lại nghĩ tôi sẽ mua một tòa chung cư sắp sập đến nơi như vậy?”
“Tôi nhìn thấy được dã tâm trong mắt của cô, Thư Lan, cô không phải người chỉ mua căn hộ để đầu tư.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận