Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 924:

Trâu Dược Hoa ừ một tiếng, ngay lúc này đây, anh ta lại có chút chần chờ: “Dương Dương, con có chắc chắn là đời trước Hồ Vịnh Mai bị nhà chồng bắt nạt hay không?”
Hồ Vịnh Mai còn trẻ đã mất chồng, chỉ còn lại hai người con.
Bởi vì là con gái cho nên nhà chồng mới đồng ý cho chị ấy mang con đi.
Nhưng mà sau khi biết Hồ Vịnh Mai bây giờ lên như diều gặp gió, trở thành phó chủ nhiệm khoa tiếp tế thực phẩm, thậm chí còn có năng lực để đua lên chức chủ nhiệm. Nhà chồng chị ấy bây giờ lại có ý định nối lại tình xưa.
Trong trí nhớ của Trâu Dương thì dường như chính là như vậy.
Khi ấy Hồ Vịnh Mai cùng với cha nhóc tranh chức thủ phủ, nhóc đã đi điều tra tài liệu về đối phương.
Cũng không phải nhớ rõ toàn bộ, nhưng vẫn nhớ được đại khái vài điểm quan trọng.
Trâu Dương vẫn chưa dám chắc chắn toàn bộ: “Cha, có phải hay không thì một hồi sẽ biết.”
Sau đó, nó nhíu nhíu mắt: “Cho dù là không phải đi nữa, thì cha, cha cũng phải nghĩ cách khác để tiếp cận cô ta.”
Bọn họ ở thủ đô cũng được một tuần rồi, cha nhóc nhất định phải tranh thủ thời gian này.
Đối với Trâu Dương, dựa vào năng lực cùng bề ngoài của cha nó, bắt được một góa phụ dắt theo hai đứa con gái cũng không phải điều gì quá khó.
Huống hồ, Hồ Vịnh Mai cũng chỉ là một phó chủ nhiệm bình thường của khoa tiếp tế thực phẩm.
Nghe được lời này của con trai, Trâu Dược Hoa không những không an tâm mà càng cảm thấy có chút thấp thỏm không yên.
Bọn họ đợi ước chừng khoảng nửa tiếng.
Mắt thấy lâu như vậy rồi mà Hồ Vịnh Mai chưa đến, nhưng nhà chồng Hồ Vịnh Mai lại đến rồi.
Kéo một người qua hỏi: “Anh biết Hồ Vịnh Mai không?”
“Tôi đang tìm con dâu Hồ Vịnh Mai của tôi.”
Thấy người nhà chồng Hồ Vịnh Mai đến rồi, Trâu Dược Hoa cùng với Trâu Dương đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra trí nhớ của bọn họ cũng khá chuẩn.
Lúc hai người bọn họ đang mong chờ sẽ thành anh hùng cứu mỹ nhân, đến tận đây để tạo quan hệ với Hồ Vịnh Mai.
Đột nhiên có một chiếc ô tô đỗ trước cổng lớn của nhà máy cán thép.
Bởi vì là chiếc xe ngoại lai nên đi vào trong cần phải đăng ký.
Chú Quách rất nhanh đã đi xuống, cùng nhau đi xuống còn có Hồ Vịnh Mai, chị ấy trực tiếp đi về phía cốp xe phía sau để chuẩn bị lấy xe đạp của mình ra.
Chỉ là chị ấy vừa xuống, người nhà họ chồng chị ấy đã vụt tới ầm ầm: “Giỏi lắm, đồ đàn bà xấu xa nhà cô, con trai tôi mới mất được hai năm, cô đã lêu lổng trèo lên xe của người khác rồi, thật không biết xấu hổ.”
Cùng lúc đó, đuổi theo còn có Trâu Dược Hoa, anh ta đang chuẩn bị làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Nhưng mà hai cha con Trâu Dược Hoa vừa mới đuổi theo qua, cửa xe lúc đó cũng đồng thời mở ra.
Lúc hai cha con Trâu Dược Hoa nhìn qua được người từ trên xe đi xuống, cả hai lập tức cả kinh mà trừng lớn mắt....
Đó là Khương Thư Lan sao?
Sao có thể như vậy được?
Trong nháy mắt, Trâu Dược Hoa đã quên luôn việc anh hùng cứu mỹ nhân tại nơi xung quanh đang ồn ào này.
Hai cha con bọn họ ngơ ngác mà nhìn qua, người từ trên xe sắp bước xuống kia, bọn họ mới chỉ được nhìn thấy qua lớp kính xe, vẫn còn chưa hoàn toàn rõ ràng, căn bản còn rất mơ hồ.
Bọn họ theo bản năng mà muốn phủ nhận.
Không thể nào là Khương Thư Lan được, Khương Thư Lan chỉ là một cô gái ở nông thôn, chắc chắn đang khổ sở ở hải đảo, sao có thể ở thủ đô được chứ?
Lại còn ngồi phía bên trong xe jeep nữa.
Dù hai cha con bọn họ vẫn cố gắng phủ nhận như vậy, nhưng mà người ở trên xe vẫn đi xuống dưới, đầu tiên là đôi giày da hươu dài đến mắt cá chân, được lau đến sáng bóng, khéo léo lướt xuống, tiếp đến là chiếc áo khoác ngoài màu đỏ rũ xuống.
Áo khoác làm từ nhung dê tốt nhất nhìn vô cùng mướt mắt.
Lúc mở cửa xe ra, cửa xe màu xanh biếc đối lập hoàn toàn với người mở, vừa nhìn qua là biết đây là cách ăn mặc của mấy cô gái ở thủ đô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận