Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1250:

Sĩ quan hậu cần: "???"
Điều này có thể là quá nhanh hay không?
Báo cáo kết hôn mặc dù đã được thông qua, nhưng những gì cậu ấy học được từ đoàn trưởng Chu vẫn chưa được sử dụng.
Cái gì mà tiền sính lễ, cái gì mà tiền ăn hỏi, cái gì mà ba cây vàng, rồi quần áo mới, nhà mới, v.v... cái gì cũng chưa bàn đến.
Huống chi, cậu ấy còn học được rất nhiều lời hay ý đẹp từ đoàn trưởng Chu.
Tất cả đều chưa kịp nói.
Thấy sĩ quan hậu cần sững sờ đứng yên, La Ngọc Thu nhướng mày: "Như thế nào? Anh không muốn đi lấy giấy chứng nhận sao?"
Sĩ quan hậu cần lắc đầu như trống lắc: "Tôi chỉ là đang nghĩ…." Cậu ấy lắp bắp nói: "Không phải còn có ăn hỏi, tiền sính lễ, quần áo nhà cửa sao, chúng ta còn chưa nói qua." Chưa gì đã trực tiếp đi nhận giấy chứng nhận.
Phải biết rằng, cậu ấy nghe Chu Trung Phong nói, những thứ này lúc trước Chu Trung Phong đều đã chuẩn bị đầy đủ hết.
Sau đó, gia đình nhà họ Khương mới đồng ý cho anh và để anh đi lấy giấy chứng nhận với Khương Thư Lan.
Khi cậu ấy đến đây, cậu ấy vẫn chưa làm gì cả!
Cứ như vậy mà đi lấy chứng nhận, luôn có một cảm giác không chân thực.
“Những thứ này sao?”
Lạc Ngọc Thu thản nhiên nói: “Anh xem đưa gì cũng được.”
Lương của bản thân cô ấy cũng cao, điều kiện gia đình cũng tốt, cho nên những thứ này cô ấy thật sự không để ý.
Điều này khiến sĩ quan hậu cần gấp đến nỗi toát mồ hôi đầm đìa, cảm thấy rằng đối với La Ngọc Thu dường như không thể sử dụng bất cứ thứ gì mà cậu ấy đã học được.
Cậu ấy chợt nhớ ra điều gì đó, lấy từ trong túi ra một cuốn sổ tiết kiệm, trực tiếp đưa cho cô ấy: "Nếu chúng ta đã đi nhận giấy chứng nhận, tôi định dẫn cô đi mua sắm ở cửa hàng, tất cả tài sản đều sẽ nộp hết cho cô.”
“Chờ chúng ta đi nhận giấy chứng nhận xong, chúng ta sẽ đi bách hóa ở Dương Thành để mua đồ.”
Cái này, đến lượt La Ngọc Thu cũng sửng sốt: “Sổ tiết kiệm cứ như vậy mà đưa hết cho tôi hay sao?”
“Không sợ tôi cầm tiền bỏ trốn sao?”
“Không sợ.”
Sĩ quan hậu cần cười với cô: “Bác sĩ La, tôi tin cô."
Lúc này, La Ngọc Thu không biết nên nói gì, nhưng cảm thấy người đàn ông trước mặt mình thật sự rất ngu ngốc.
Cô ấy cầm cuốn sổ tiết kiệm lên xem, nhìn thấy một dãy số trên đó, cô ấy sững sờ mấy phút.
Cô ấy đếm nó cẩn thận nhiều lần.
Tổng cộng là ba nghìn tám trăm chín mươi chín.
Tuy rằng gia đình La Ngọc Thu có điều kiện, nhưng khi cô ấy nhìn thấy số tiền này, cô ấy không nghĩ đây là số tiền nhỏ.
“Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Đây là tôi để dành tiền lương.”
Sĩ quan hậu cần gãi đầu: “Tôi vào quân đội mười hai năm, lương ban đầu là hai mươi tám, sau đó thì tăng lên hơn một trăm, tôi để dành từ từ.” Để dành mười hai năm.
Ngoại trừ những thứ cần thiết hàng ngày, tiền lương của cậu ấy về cơ bản không được động đến, toàn bộ mọi thứ đều được đặt ở đây.
La Ngọc Thu tính toán số tiền một cách cẩn thận, cô ấy ngạc nhiên: "Anh không bao giờ tiêu tiền hay sao?"
Sau mười hai năm trong quân đội, nếu muốn tiết kiệm được nhiều tiền như vậy thì cậu ấy gần như phải tiết kiệm tiền lương của mình mỗi tháng.
Sĩ quan hậu cần gật gật đầu: "Tôi không cần tiêu gì. Quần áo là do quân đội cấp, đồ ăn ở trong căn tin, tôi là sĩ quan hậu cần phụ trách căn tin, tiêu dùng hàng ngày trên cơ bản là rất nhỏ."
La Ngọc Thu không thể không thở dài sau khi nghe điều này: "Vậy thì tôi ngược lại với anh."
"Lương hiện tại của tôi là năm mươi hai một tháng và được tiêu hết hàng tháng."
Về cơ bản, cô ấy không thể tiết kiệm được một xu.
“Không có việc gì, sau này tôi sẽ đem tiền lương của mình cho cô, cô sẽ tiêu gấp đôi.”
Lương của cậu ấy cao, hiện tại phụ cấp cộng thêm các loại trợ cấp cùng tiền thưởng, một tháng cũng phải nhận được một trăm mười tệ.
Sĩ quan hậu cần không phải là người biết nói ngon nói ngọt.
Tuy nhiên, những lời này lại khiến La Ngọc Thu cảm thấy tốt hơn một cách khó hiểu, cô ấy nên nói gì đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận