Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 442:

Lời này nói ra, Chu Trung Phong cũng có chút đói bụng. Rõ ràng sáu giờ chiều anh đã ăn cơm rồi.
Bốn người về đến nhà, Khương Thư Lan nhanh chóng chạy vào phòng bếp, dùng cái muôi hồ lô, múc ra nửa muôi bột mỳ, bắt đầu nặn bánh.
Cuối cùng nặn bánh thành những miếng bánh dẹt lớn nhỏ, trên mặt bánh rắc lên ít dầu hạt cải, từng miếng từng miếng một, thành được mười tầng bánh, làm như vậy đến ba lần.
Tổng cộng là có được ba mươi chiếc bột bánh, đếm qua một chút thì được như vậy.
Khương Thư Lan lập tức rắc lên một tầng chà bông trắng, cuộn ba chồng bánh lại với nhau, sau đó đem vào nồi hấp lên, dùng nắp nồi đậy vào khoảng hai phút.
Nhiêu đó là đủ để tắt bếp rồi.
Lúc này mặt bánh trương phồng lên trắng tinh, nhìn qua vừa mềm vừa mịn.
Đợi đến khi tắt bếp, hai đứa nhỏ đã đợi đến không chịu được nữa.
Mà Chu Trung Phong cũng đã gọt được hai quả dưa chuột, để ở bên cạnh, vịt nướng cũng được xếp ra gọn gàng, đặt trên bàn nhìn cực kỳ thích mắt.
“Xong chưa?”
Anh vừa mới rửa tay xong, lập tức hỏi.
Khương Thư Lan gật đầu, trực tiếp cầm đũa chia cho mọi người: “Nào nào nào, ăn thôi.”
Cô vừa dứt lời, hai đứa nhỏ liền hoan hô.
Vội chạy ra ngoài lấy ghế vào như mở tiệc, trong nhà không có ai rảnh rỗi hết.
Chỉ trong chốc lát, đồ vật đã được xếp đầy đủ hết ra, một đĩa vịt nướng vàng óng ánh, một mâm dưa chuột đã được thái lát, dưa chuột mới được hái xuống vừa xanh vừa non, sau khi gọt xong phát ra hương thơm mát, còn có một chén tương đông bắc nữa.
Còn chưa được ăn, hai đứa nhỏ đã bắt đầu nuốt nước miếng rồi.
Khương Thư Lan nói: “Cô sẽ cuốn cho mọi người, mọi người nhìn mà học nhé.”
Trước tiên đặt vịt nướng vào vỏ bánh, sau đó cho thêm hai miếng dưa chuột vào, sau khi cô bọc một cái, Chu Trung Phong đã học được rồi, trực tiếp bọc được ba cái.
Bốn người mỗi người một cái.
Không ai nói lời nào hết mà cứ trực tiếp ăn như vậy.
Khương Thư Lan cho vào miệng, đầu tiên là hương vị mềm mềm ngọt ngào của vỏ bánh, tiếp theo đó là mùi thơm ngát của dưa chuột.
Cuối cùng là vịt nướng, vịt nướng thực sự là rất ngon, màu sắc vàng óng, dầu thấm béo ngậy, phía dưới là một tầng mỡ trắng ngà, tiếp theo đó là thịt vịt, đầu tiên là lớp da giòn, còn có hương dầu, ăn vào rất rõ vị thịt vịt.
Phối hợp lại với nhau ăn ngon vô cùng.
Khương Thư Lan nhịn không được mà hít một hơi: “Món này ăn ngon quá đi mất.”
Nhưng mà lúc mọi người đang ăn vô cùng ngon miệng, nếu nói ói chuyện thì sẽ không được thích hợp cho lắm.
Bên ngoài cửa bị đập liên hồi. Bộp bộp bộp, mỗi tiếng như ngày càng dồn dập hơn.
Tiếng đập cửa này như thể muốn đập nát cả gỗ ra vậy.
Lúc này trong phòng lập tức trở nên im ắng, Khương Thư Lan cùng với Chu Trung Phong liếc nhìn nhau, đều đồng loạt bỏ miếng bánh cuộn vịt nướng trên tay mình xuống.
Cả hai đứng lên nhanh chóng đi ra đến ngoài cửa.
Khương Thư Lan đi được nửa đường, vẫn không quên nói với hai đứa nhỏ bên trong phòng: “Hai đứa cứ ăn tiếp đi, không cần quan tâm gì đâu.”
Dứt lời, không quan tâm hai đứa nhỏ phản ứng như thế nào mà đi ra ngoài luôn.
Thiết Đản với Lôi Vân Bảo quay qua nhìn nhau.
“Hình như xảy ra chuyện gì thì phải?” Thiết Đản thấp giọng nói, tâm tư của trẻ con vô cùng mẫn cảm, lúc tiếng đạp cửa kia vang lên, nét cười trên mặt của dượng cùng với cô dường như cũng nhạt đi vài phần.
Lôi Vân Bảo mút mút ngón tay, trực tiếp đứng lên: “Chúng ta đi ra ngoài xem thế nào.”
Dứt lời, ánh mắt cũng không còn dính vào đĩa vịt nướng nữa, đúng là ăn ngon thật, nhưng nghĩ lại, vịt nướng dù có ngon thì cũng không thể quan trọng bằng cô với dượng được.
Nghĩ vậy nên bọn nhỏ không thèm ăn nữa mà nhảy xuống ghế dùng chiếc chân nhỏ bước ra ngoài.
Bên ngoài cửa.
Vừa mở cửa ra, lọt vào tầm mắt chính là vẻ mặt sốt ruột của Hầu Tử, cậu ấy thở hồng hộc: “Phó đoàn, đã xảy ra chuyện rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận