Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1431:

Lúc này mới có chuyện cô ấy tìm đến cậu ấy.
Khương Học Dân mím môi, thấp giọng nói: “Vẫn ổn.”
“Cô thì sao?”
“Tôi….”
Thanh niên tri thức Lý cười khổ: “Tôi phải quay về thành phố rồi.”
Không khí nhanh chóng trở nên im lặng.
Khương Học Dân sửng sốt một hồi lâu mới thực lòng mà nói ra được một câu: “Chúc mừng cô.”
Quay về thành phố chính là nguyện vọng của rất nhiều thành niên tri thức từ trước đến nay.
Thanh niên tri thức Lý giương mắt mà nhìn cậu ấy, mang theo mấy phần chờ đợi mà bản thân mà cô ấy còn không có: “Không còn lời gì khác sao?”
Lúc này Khương Học Dân ngưng lại, cậu ấy lắc đầu.
Giữa bọn họ, bắt đầu từ thông báo của hai năm trước thì không còn gì nữa hết.
Thanh niên tri thức nhìn thấy phản ứng này của cậu ấy, còn gì mà không hiểu nữa đâu.
Mặt cô ấy trắng bệch mà cười lên: “Khương Học Dân, nếu như lúc trước em đồng ý anh, chúng ta liệu có đến kết quả như lúc này không?”
Lúc trước đúng là cô ấy có chút thích đối phương, nhưng cũng chỉ là một mầm mống mới nảy mầm mà thôi, chưa đủ để khiến cô ấy buông bỏ việc quay về thành phố.
Khi đó thanh niên tri thức Lý vẫn sống vô cùng lý trí.
Cô ấy còn cảm thấy may mắn vì điều đó, nhưng hiện tại nhìn thấy Khương Học Dân đã kiên quyết như vậy, hoàn toàn buông bỏ cô ấy rồi, trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy đau đớn.
Khương Học Dân nhìn cô ấy, sắc mặt vô cùng bình tĩnh: “Thanh niên tri thức Lý, không có kết quả gì hết.”
Từ hai năm trước đã không có kết quả gì rồi.
Cũng không có từ nếu.
Lời vừa dứt, chiếc xe đằng sau lập tức vang lên tiếng rầm rầm.
Khương Học Dân gật đầu với thanh niên tri thức Lý: “Chúc cô thuận buồm xuôi gió.”
Dứt lời liền đi lên xe, xe này là thuê từ đội vận chuyển, ngày nào cũng phải đưa tiền.
Bọn họ càng chậm trễ lâu thì càng tốn nhiều tiền.
Thanh niên tri thức Lý trơ mắt mà nhìn Khương Học Dân đi lên xe ngồi vào ghế lái, cô ấy lảo đảo một hồi, sau đó mới lui từng bước rồi bỏ chạy.
Giống như thể làm như vậy có thể giữ được chút mặt mũi cuối cùng vậy.
Nhưng dường như trong hốc mắt kia có rơi ra một hạt lệ, thể hiện rõ ra sự khổ sở của cô ấy lúc này của cô ấy.
Cô ấy không hối hận chuyện quay về thành phố, cô ấy chỉ hối hận việc có lẽ lúc trước không nên lợi dụng đối phương như vậy.
Lúc cô ấy lợi dụng đối phương liền nảy sinh tình cảm với đối phương.
Có lẽ đây chính là báo ứng rồi.
Khương Thư Lan đang lên lớp, mấy hôm nay cô thường xuyên thất thần, bởi vì không biết Khương Học Dân ở bên kia thế nào.
Cũng may Khương Thư Lan không phải chờ quá lâu.
Sau một tuần cuối cùng cũng có kết quả, tất cả gạo đều thuận lợi mà chuyển được đến hải đảo, hải đảo ra giá hai hào năm một cân mà thu mua, bốn tấn hàng hóa này ước chừng khoảng một vạn tệ.
Sau khi tính thêm cả hai nghìn phí đi đường, phí dầu, phí nhân công, vận chuyển rồi còn lại tám nghìn, chỉ nhà họ Khương bọn họ thôi cũng được nhận đến bốn nghìn rồi.
Số tiền này đối với nông dân ở nông thôn mà nói chính là số tiền mà bọn họ chưa bao giờ nghĩ có thể thu được, nhưng đổi một góc độ khác, năm mươi mẫu đất này, nhà họ Khương ước chừng sẽ điều động được khoảng mười người, cả năm không ngừng nghỉ mà làm việc trên ruộng.
Lúc này mới có kết quả được bốn nghìn này, nói cách khác chia trên đầu nghìn thì sẽ thu được khoảng bốn trăm một người.
Nhưng cũng không thể xem thường bốn trăm này được.
Một năm một người có thể kiếm được bốn trăm tệ, đối với nông dân mà nói vẫn là một nguồn thu không tưởng, cũng chỉ có người làm ở trong thành phố mới có thể kiếm được tưng đây tiền trong một năm như vậy.
Tuy Khương Học Dân ở bên ngoài cũng đã trải qua nhiều chuyện được nhưng lúc thu được số tiền này cũng không khỏi có chút kích động.
Thậm chí còn rất vui khi kiếm được số tiền này.
Vừa nhận được tiền, cậu ấy lập tức gọi điện thoại cho Khương Thư Lan: “Cô, gạo đều đã bán được hết rồi, trừ đi hao phí nhà chúng ta thu được tận bốn nghìn đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận