Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1393:

Khương Thư Lan bật cười nói: “Mọi người quên rằng mặt sau đề của chúng ta thi là đề chung, không có đáp án cố định.”
Đều là dựa theo kinh nghiệm của chính mình đã viết mà nói.
Nghe xong lời này, đối phương ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, hàm hậu nói: “Tôi quên mất, tôi còn tưởng rằng là thi toán học.”
Thi xong, bọn họ liền theo bản năng ra ngoài sẽ tìm Khương Thư Lan so sánh đáp án.
Bên cạnh Trâu Dược Hoa cũng tới đón con của mình, anh ta nhìn mọi người vây đến Khương Thư Lan hỏi so sánh đáp án, không khỏi khịt mũi coi thường: “Các người sợ là hỏi sai người mất rồi.”
Trâu Dược Hoa ngày thường là một người rất điềm đạm an tĩnh.
Nhưng mà mỗi khi anh ta gặp được Khương Thư Lan đều cảm thấy toàn thân nóng rực bực bội.
Mà vừa nghe xong lời này của anh ta làm mọi người nhịn không được trừng mắt nhìn anh ta: “Lo chuyện bao đồng.”
“Thật là một tên thích xen vào việc của người khác.”
Dứt lời, mọi người lại hướng đến Khương Thư Lan sôi nổi khách khí mà từ biệt cô, trực tiếp xem nhẹ hoàn toàn Trâu Dược Hoa.
Chuyện này khiến Trâu Dược Hoa nổi điên lên.
Anh ta không ngừng tự an ủi chính mình, đây chỉ là một đám trẻ chưa thành niên miệng còn hôi sữa, anh ta thân lớn hơn tụi nó vài chục tuổi, hà cớ gì phải so đo cùng với bọn họ?
Khương Thư Lan nhìn thoáng qua Trâu Dược Hoa, chỉ cảm thấy anh ta hiện tại rất già nua, khuôn mặt cũng không còn vẻ ôn văn nho nhã, ngược lại mang theo vài phần dữ tợn.
Có lẽ là do cuộc sống không được như ý.
Khương Thư Lan không chút để ý mà nghĩ ngợi, cô bước xuống thêm một bậc thang.
Nhìn đến trường thi bên ngoài, người nhà họ Khương đều ở nơi đó chờ anh ta, lần này anh ba Khương lại cố ý mượn một cái xe tải lớn, cơ hồ đem toàn bộ người nhà họ Khương đến.
Nghênh đón cô trở về.
Trong nháy mắt Khương Thư Lan liền hướng tới bọn họ chạy như bay, chỉ cảm thấy chút mệt mỏi không thoải mái dường như đều biến mất rồi.
Đời này, cô có người thân tốt như vậy là quá đủ rồi.
Khương Thư Lan vừa đến, người nhà họ Khương liền vây quanh đón cô: “Thư Lan, em thi cử sao rồi?”
Người hỏi chuyện chính là anh ba Khương, từ trước đến nay anh đều rất kiệm lời.
Lời nói còn chưa hỏi xong, đã bị mẹ Khương một lời cắt ngang: “Hỏi cái gì mà hỏi? Không thấy em gái con đang mệt sao?”
Nói xong, từ trên người bà gỡ xuống một bình nước ấm đưa đến cô: “Tới uống chút nước ấm đi, làm ấm thân mình.”
Nhìn những hành động này lại làm Khương Thư Lan phảng phất nhớ về thời điểm lúc mình xuất giá, người nhà của cô đều đối đãi với cô giống như vậy.
Mi mắt cô khẽ cong cong, ôm lấy cánh tay mẹ Khương thân mật mà cọ cọ.
Đoàn người cứ như vậy ngồi trên xe tải.
Nhóm người ở đội sản xuất thanh niên trí thức cùng xã viên cũng thấy được người nhà họ Khương cả nhà đều rất chỉnh tề, bọn họ thật ra cũng ngại lên quấy rầy người nhà bọn họ.
Bọn họ đứng ở bên trong sôi nổi tránh gió lạnh, chờ đợi máy kéo đội sản xuất đến để chở bọn họ về.
Nhưng thật ra, thanh niên trí thức Lý ở cửa lại bị người ta trêu ghẹo: “Thanh niên tri thức Lý, không phải lúc trước tự nhận mình là người nhà với Khương Học Dân, hoặc là làm hài lòng Khương Học Dân, người nhà họ Khương cũng không màng đến cô sao?”
Thanh niên trí thức Lý lãnh đạm mà nhìn cô một cái: “Tôi cảm thấy chuyện này không quá lạ.”
Từ đầu đến cuối cô ta đều phải trở về thành.
Vì trở về thành, bất luận là cái giá nào cô ta cũng đều muốn trả.
Cho dù là từ bỏ, cô ta cũng đã từng từng có tâm động thích người khác, cũng không quá tiếc nuối đi.
Chỉ là, thứ đáng tiếc nhất chính là, không thể giống Khương Thư Lan làm ra tư liệu thi đại học, cái này làm cho học kỳ thi đại học này nắm chắc được vài phần.
Nghĩ đến đây, thanh niên trí thức Lý nhấp nhấp môi, nhìn xe tải đang đi, trong lòng cũng sinh oán hận.
Cô ta không rõ, Khương Học Dân thích cô ta như vậy, Khương Thư Lan vì cái gì mà nhất quyết thấy chết không cứu?
Đối với tâm thái của thanh niên trí thức Lý hiện giờ, một chút biết về Khương Thư Lan cũng không có, có điều cũng không gọi là biết, bởi vì thanh niên trí thức Lý đối với cô mà nói, chính là một người ngoài.
Chương 1394: 1394
Thi đại học kết thúc, đối với Khương Thư Lan mấy tháng nay đã căng chặt da dường như đều được thả lỏng ra một chút.
Chuyện đầu tiên sau khi về đến nhà chính là bò đến chiếc giường ấm áp thoải mái nghỉ ngơi liền một ngày một đêm.
Cả nhà cũng không ai đi quấy rầy cô.
Chờ lúc cô tỉnh lại lại lần nữa, đã là một ngày sau khi kỳ thi đại học kết thúc.
Tiến vào tháng mười hai phân Đông Bắc, nhà nhà cũng phá lệ, nhà nhà đều làm nông làm việc nhà, mọi người đều ở trong nhà nghỉ đông.
Nhà họ Khương cũng không ngoại lệ, nhà chính nhóm lên một bồn lửa lớn, cả nhà lớn nhỏ hơn mười hai người, trong ngoài đem chậu than bao trùm kín mít.
Bào chế dược liệu, xoa dây thừng, làm nghề mộc, thêu thùa may vá để sống.
Tóm lại, liền tính là ở nhà ngủ đông, cũng không có một người nào thực sự rảnh rỗi.
Từng người đều có công việc bận rộn của chính mình.
Ngược lại là, trước kia Khương Thư Lan là người vốn rất vội vàng lập tức trở thành một người rảnh rỗi, cô kéo mành rồi ngáp một cái đi ra ngoài.
Cô vừa ra đến bên ngoài, ánh mắt người nhà họ Khương tức khắc sáng lấp lánh: “Cô út.”
Là Tiểu Thiết Đản dẫn đầu nhào tới, Khương Thư Lan ôm cậu, sờ sờ đầu cậu, nhìn Tiểu Thiết Đản, cô có chút nhớ đến Nháo Nháo cùng với An An ở hải đảo.
Khoảng thời gian trước vội vàng ôn tập thi đại học, căn bản không rảnh suy nghĩ đến việc đó.
Đến bây giờ chợt nghĩ lại, lại có chút nhớ nhung hai đứa nhỏ rồi.
Cô cũng biết rằng đây sẽ chỉ là hồi tưởng nhớ mong, cô còn muốn ở nhà điền nguyện vọng, đợi đến lúc điểm thi đại học được công bố.
“Cô ơi, ngồi bên này này.” Khương Học Hoa đi từ trong ra, hướng về phía Khương Thư Lan vẫy tay.
Khương Thư Lan dùng nước rửa sơ mặt, vừa nhìn qua liền thấy Khương Học Hoa cầm bút ký của cô, đang lật từng trang xem.
Nhìn thần sắc rất là nghiêm túc.
Khương Thư Lan: “Hối hận rồi sao? Lần này không đi tham gia thi đại học?”
Cô ngay lúc đó có ý kiến để Khương Học Hoa đi tham gia thi đại học, cho dù là chuẩn bị không đầy đủ nhưng cũng coi như là đủ đầy.
Khương Học Hoa vuốt vuốt sổ tay, cậu lắc đầu: “Hối hận, nhưng thật ra cũng không hối hận lắm, cảm thấy đề bài lần này có điểm rất khó.”
Cậu còn xem như là đời cháu nhà họ Khương, là người hay đọc sách.
Nhưng mà so với cô nhà mình thì vẫn là kém một khoảng lớn.
Khương Thư Lan tiếp nhận khoai nướng từ tay mẹ Khương đưa qua, có chút nóng, cô bọc khoai ở tờ báo ném qua ném lại rất nhiều lần lúc này mới xem như có thể cầm được, vừa lột vỏ khoai vừa nói: “Trước tiên thì nhân lúc khoảng thời gian này cô cô còn ở nhà sẽ chỉ dạy con.”
Nghe xong câu này, ánh mắt người nhà họ Khương đều sáng lên không ít.
Người khác không biết nhưng bọn họ biết rõ trình độ văn hóa của Thư Lan.
Đến cả Minh Hà cũng vội đi theo đẩy Khương Học Hoa xuống, ý bảo cậu mau trả lời rằng cậu đồng ý.
Thình lình Khương Học Hoa giống như là trúng giải thưởng lớn, cậu choáng váng: “Có thể hay không quá phiền toái cô rồi ạ?”
Khương Thư Lan lột vỏ khoai đen tuyền ra, cắn một ngụm thịt khoai lang đỏ mềm mại thơm ngọt, nhịn không được thỏa mãn nheo nheo mắt: “Người trong nhà mà phiền toái cái gì.” Cô xua tay nói.
Bên cạnh khương Học Vệ cũng có chút hâm mộ, nhưng mà nghĩ lại chính mình không phải là người có thiên phú học tập, cho nên đối với đêm tân hôn của tiểu thê tử cũng làm như không thấy.
Nhưng thật ra anh ba Khương cũng không khách khí.
“Thư Lan, một chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy, nhà của chúng ta chỉ có hai cái tiểu tử thúi, em cũng xem thế nào mà hỗ trợ bọn nhỏ.”
Một đứa mười sáu tuổi, đứa còn lại mười bảy tuổi, đều thất học giống nhau, cái gì cũng không biết làm.
Một chút di truyền của cô mà bọn họ cũng không có.
Dù sao thì anh ba Khương cũng không thừa nhận, hai đứa con nhà mình học tập kém là tại anh.
Khương Thư Lan rốt cuộc nhịn không được mà cười một cái: “Anh ba, trình độ của Đại Sơn cùng với Đại Hà, em cho bọn chúng học chương trình cao trung có chút sớm, còn không bằng để Tiểu Thiết Đản củng cố tri thức sơ trung cho bọn chúng đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận