Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1360:

Không đi là điều không thể.
Sĩ quan hậu cần có chút cảm kích: "Vậy vất vả cho cô rồi, còn nàng dâu nhà tôi,,,,” Cậu ấy khẽ ho một tiếng: "Chỉ vừa mang thai, tôi không đi đâu xa được."
Mỗi ngày đều liều mạng tăng ca trong bộ đội, cậu ấy đã cảm thấy rất có lỗi với vợ mình rồi.
Nếu mà đi công tác bỏ vợ một mình ở nhà nữa thì sĩ quan hậu cần cảm thấy cậu ấy không xứng là một người chồng.
Khương Thư Lan sửng sốt: "Bác sĩ La mang thai sao?"
"Ừ, mới phát hiện ra."
"Chúc mừng anh nha."
Sĩ quan hậu cần cười ngây ngô: "Cùng vui cùng vui."
Khương Thư Lan: "..."
Người này vui tới nỗi choáng váng rồi đúng không?
Còn cùng vui, cùng vui cái rắm.
Sau khi Khương Thư Lan rời khỏi văn phòng, theo sĩ quan hậu cần đến văn phòng sư trưởng Lôi một chuyến, có một số việc những người lâu la như họ không dễ tra ra được.
Nhưng đối với lãnh đạo có thủ đoạn thông thiên mà nói, điều này xác thật dễ như trở bàn tay.
Đợi đến khi nhóm người Khương Thư Lan thuyết minh mục đích tới đây của mình, sư trưởng Lôi sưng sốt: "Còn có chuyện này nữa à?"
"Lát nữa chú sẽ hỏi thăm." Dừng một chút rồi nhìn bọn họ: "Có điều vẫn phải cho người đến Dương Thành tra rõ tình huống cụ thể."
"Cháu sẽ đi." Khương Thư Lan nói thẳng.
Sư trưởng Lôi nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía sĩ quan hậu cần nhà mình, ánh mắt đó không cần nói cũng hiểu, cậu ấy để một nữ đồng chí chạy chọt trong mưa gió thế kia mà không biết xấu hổ à?
Sĩ quan hậu cần tước vũ khí đầu hàng: "Lãnh đạo à, không phải tôi không muốn đi mà nàng dâu nhà tôi vừa mới mang thai, triệu chứng lúc mang thai hơi bị nhiều nên trong nhà không thể không có ai."
Thế thì vẫn thông cảm được.
Sư trưởng Lôi: "Chuyện vui là chuyện vui, nhưng chuyện cậu thiếu nợ Khương Thư Lan thì lần sau phải trả nợ cho người ta."
Ai cũng có chuyện của riêng mình.
Đồng chí Thư Lan còn là mẹ của hai đứa nhỏ kia kìa.
Sĩ quan hậu cần vội gật đầu: "Chắc chắn rồi."
"Vậy thì được, tin tức bên này của tôi muộn nhất đêm nay sẽ đưa đến cho hai người."
Được một đáp án chuẩn xác, Khương Thư Lan bèn cùng sĩ quan hậu cần ra khỏi văn phòng.
Cô không nhịn được hỏi: "Theo anh thì tại sao mấy người đó lại chọn một thị trường nhỏ như Tân Thị và Ký Thị mà từ bỏ một thị trường lớn như Thủ đô?"
Cô thật sự nghĩ không ra.
Sĩ quan hậu cần làm sao biết được, cậu ấy lắc đầu: "Có lẽ là có bệnh!"
Khương Thư Lan trừng mắt với cậu ấy một cái, cảm thấy nói chuyện với người này cũng như không.
Dọc theo đường về nhà, cô thấy ông nội Chu đang dạy hai đứa nhỏ chơi cờ.
Ông nội Chu nói năng hùng hổ đầy lí lẽ: "Đây là do đại lãnh đạo anh minh thần võ của chúng ta nói, nông thôn vây lấy thành thị, vũ trang cướp lấy chính quyền."
Ánh mắt Khương Thư Lan sáng lên, thoáng chốc tất cả điều khó hiểu đều thông suốt hết.
Cô tựa hồ lập tức đã biết được vì sao đối phương sẽ lựa chọn Tân Thị hay Ký Thị.
Nếu như cô đoán không nhầm thì bên đối phương cũng đang chậm rãi bố cục lại thành thị nhỏ của họ rồi.
Trước kia thành thị mọc lên như nấm, đều thuộc về mấy người trong thị trường bộ đội hải đảo, chỉ khi đến lúc họ phản ứng lại thì đối phương đã lấy đi hơn phân nửa rồi.
Suy đoán của Khương Thư Lan quả không sai, rất nhanh đã được chứng nghiệm, bởi vì tin tức của thủ đô bên kia lại đến.
Trước mắt là Thiên Tân Thị cùng với Ký Thị, phía nam lại là vùng sông nước, còn thêm phía bắc lác đác vài thành thị nhỏ đều chậm rãi xuất hiện.
Sản phẩm thương mại đều có, hơn nữa giá cả của đối phương so với bọn họ còn thấp hơn.
Khương Thư Lan thầm nghĩ một tiếng hỏng rồi, cũng may tốc độ của bộ đội rất nhanh, chỉ cách một ngày cô đã có thể nắm bắt được khuôn hàng mẫu của đối phương.
Tiếp theo là tham khảo hoàn toàn cách đóng gói thương phẩm của bộ đội hải đảo mà thực hiện.
Cô nhìn đến đây, nhịn không được liền thở dài, cái này thật sự không phải là phòng tốt.
Văn phòng của chủ ở trên, sư trưởng Lôi liền bỏ ra chút thời gian, cùng vài vị mở một cuộc họp.
“Chuyện này đã tìm được manh mối, mọi người cùng nhau đưa ra biện pháp giải quyết đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận