Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1045:

Bọn họ làm cha mẹ rất thất bại mới có thể làm cho con thất vọng với bọn họ như vậy, thậm chí đến cả cha mẹ cũng không cần.
Lôi Vân Bảo không muốn nghe, cậu bé cảm thấy rất phiền, cũng giống như ông nội, chỉ biết nói lời xin lỗi.
Cậu bé nắm tay Tiểu Thiết Đản: “Đi thôi, chúng ta đi tìm cô.”
Lôi Bán Đảo không dám đi ngăn cản, nếu như là anh ta của trước kia, một khi tức giận sẽ trực tiếp đem Lôi Vân Bảo trở về đánh một trận, khiến cho cậu bé không thể không nghe lời.
Nhưng mà sau khi trải qua chuyện kia, anh ta không dám, anh ta sợ sẽ đẩy Vân Bảo ra càng xa.
Ngược lại, Chu Trung Phong vẫn luôn đứng ở một bên, đột nhiên ngăn cản đường đi của hai đứa trẻ: “Tối hôm qua cô của các cháu chăm sóc đứa bé quá mệt mỏi, lúc này vẫn đang ngủ.”
“Hiện tại, hai cháu thật sự muốn đánh thức cô sao?”
Chuyện này... Lôi Vân Bảo cùng với Tiểu Thiết Đản hơi do dự.
Tiểu Thiết Đản nhìn lướt qua mọi người, hướng về phía Lôi Vân Bảo nhỏ giọng nói: “Hay là em vẫn nên trở về đi?”
Thấy Lôi Vân Bảo nhướng mày, Tiểu Thiết Đản vội bổ sung: “Cái này gọi là tìm hiểu tình hình quân địch!”
Mấy ngày này, bọn họ chơi cùng những đứa trẻ lớn hơn, đã học được không ít từ ngữ mới mẻ.
Lôi Vân Bảo nghe được lời này, lông mày nhíu lại thành chữ bát (八), rồi lại chậm rãi thả ra, suy tư một hồi.
Ngẩng đầu nhìn Lôi Bán Đảo: “Con trở về cùng cha, cha không cần gọi cô của con dậy.”
Đầu tiên Lôi Bán Đảo cảm thấy rất vui sướng, sau đó lại cười khổ một tiếng: “Được.”
Chờ sau khi Lôi Bán Đảo ôm Lôi Vân Bảo rời đi, Tiểu Thiết Đản chạy đến trước mặt Chu Trung Phong: “Chú Lôi sẽ bảo vệ tốt Tiểu Lôi sao?”
“Chú Lôi sẽ đối xử tốt với Tiểu Lôi sao?”
Chu Trung Phong: “Đương nhiên rồi, chú Lôi của cháu là cha ruột của Lôi Vân Bảo.”
“Làm cha đều sẽ bảo vệ con, con cũng sẽ thân mật với cha của mình.”
Thiết Đản chần chờ một chút, chỉ vào cha Khương và mẹ Khương đang ôm Nháo Nháo và An An, vẻ mặt kì quái nói: “Vậy tại sao em trai lại không muốn chú?"
“Chú không phải cha ruột của bọn họ sao?”
Thái dương Chu Trung Phong giật giật: “Các em trai vẫn chưa nhận ra chú, chờ sau khi chúng nhận biết chú là tốt rồi.”
“Vậy Tiểu Lôi Tử cùng cha cũng rất lạ lẫm, cũng không muốn có cha, tại sao chú lại muốn cho Tiểu Lôi đi tìm cha?”
Ở đâu mà lại có nhiều câu hỏi như vậy?
Đầu Chu Trung Phong chỉ cảm thấy kinh hoàng, anh kiên nhẫn: “Đây là bồi dưỡng tình cảm cha con của hai người.”
“Thế nhưng Tiểu Lôi không cần.” Tiểu Đản chỉ An An và Nháo Nháo: “Các em trai cũng không cần.”
Tại sao lại phải bồi dưỡng?
Chu Trung Phong: “……”
Anh không muốn giao tiếp cùng trẻ em chút nào.
Nhà họ Lôi.
Lôi Bán Đảo ôm Lôi Vân Bảo đi thẳng về nhà, ông Lôi cùng đồng chí Ngô thấy được đều có chút vui sướng, sôi nổi chạy ra đón: “Vân Bảo đã trở về.”
Lôi Ngọc Bảo liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó lặng lẽ thu hồi ánh mắt.
Mím môi, một chữ cũng không chịu nói.
Cậu bé hiện tại và trước kia hoàn toàn không giống nhau.
Trước kia mỗi lần cậu bé nhìn thấy ông Lôi sẽ thân thiết gọi ông nội, trong trẻo ngọt ngào.
Còn hiện tại, cậu bé lựa chọn im lặng.
Điều này làm cho sư trưởng Lôi và đồng chí Ngô, nét mặt vốn dĩ đang tươi cười lập tức biến mất.
Trong lòng hai người đều có chút chua xót.
Bên cạnh, Lôi Bán Đảo nắm tay Lôi Vân Bảo: “Con mang đứa trẻ đi phòng sách nói chuyện.”
Sư trưởng Lôi nhìn thoáng qua Lôi Vân Bảo, Lôi Vân Bảo không muốn nhìn ông, sau đó tránh ánh mắt của thị trường Lôi, cúi đầu nghịch tay.
Đi theo Lôi Bán Đảo, cùng nhau đi vào phòng sách.
Sau khi vào phòng sách, Lôi Bán Đảo cũng không nói chuyện trực tiếp cùng con, mà lấy ra một súng trong ngăn kéo, đầu súng làm từ gỗ, tay nghề anh ta rất tốt, làm giống như đúc, vừa nhìn đã thấy cùng súng thật không khác nhau lắm.
Lôi Vân Bảo nhìn thấy cây súng kia, đôi mắt cậu bé sáng rực lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận