Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 699:

Chu Trung Phong ừm một tiếng, đưa mấy cốc trà bạc hà qua cho sĩ quan hậu cần, nhỏ giọng nói: “Anh hiểu chuyện chút đi, anh mới phải uống có hai bữa thuốc đắng, có biết đội trưởng Na ở nhà bên cạnh uống một đơn thuốc mà có biết bao nhiêu là bài thuốc hay không?”
Lời này khiến cho sĩ quan hậu cần có một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên Chu Trung Phong mở miệng nói: “Đội trưởng Na một mình phải gánh đến bốn bài thuốc.”
Bản thân thì hai bài, vợ mình thì hai bài.
Lúc này bầu không khí đột nhiên trở nên an tĩnh.
Một lúc lâu sau, sĩ quan hậu cần mới hỏi tiếp: “Như vậy nghĩa là chú Khương vẫn còn thương tiếc tôi sao?”
Thế nên mới chỉ cho cậu ta hai bài thôi như vậy.
Chu Trung Phong ở bên cạnh theo bản năng mà đứng cách ra một khoảng, cha Khương thì nghiêm túc mà gật đầu, có chút thương tiếc nói: “Cậu còn chưa kết hôn, vẫn là trai tân, lại không có tiền, thực sự rất đáng thương, tôi có chút không đành lòng.”
Còn giống như đội trưởng Na kia thì phải cho gấp bội.
Đàn ông đã kết hôn rồi mà uống thuốc không đắng sẽ không biết thương cho vợ mình vì có con mà phải vất vả đến nhường nào.
Phải cho anh ta uống thuốc đắng, đắng rồi mới thương sự khổ sở năm xưa của vợ mình.
Mới biết có được đứa con quả thực không hề dễ dàng.
Sĩ quan hậu cần: “...”
Nói cái gì vậy?
Còn chưa kết hôn, vẫn là trai tân, lại không có tiền, thực sự rất đáng thương nên chỉ cho hai bài thuốc thôi.
Chọc xoáy vào nỗi đau người khác cũng đâu cần chọc sâu đến vậy, quả thực là khinh người quá đáng rồi.
Sĩ quan hậu cần cảm thấy bản thân còn tiếp tục nói chuyện với cha Khương nữa sẽ có khả năng tắc nghẽn cơ tim dù tuổi còn rất trẻ mất.
Hừ!
Cậu ta nói hết lời trong lòng của mình luôn.
Cha Khương trìu mến nhìn cậu ta một cái: “Nếu cậu không chịu tiết chế lại, đợi khi già rồi sẽ có đến bảy mươi tám phần trăm bị tắc nghẽn cơ tim, sợ là sẽ không sống được đến tầm tuổi của tôi đâu.”
Sĩ quan hậu cần: “...”
Khương Thư Lan thực sự không nhịn được nữa, cô nghi ngờ sĩ quan hậu cần ở đây nếu còn bị cha mình khiêu khích như vậy nữa thì có thể sẽ không sống được qua ngày mai.
Cô vội nói: “Được rồi, sĩ quan hậu cần, mẹ tôi gọt hoa quả rồi đây, anh nghỉ ngơi chút đi, Chu Trung Phong làm hộ việc của anh ấy một chút nhé.”
Phải tách hai con người này ra thì mới được.
Còn tiếp tục ở cùng một chỗ nữa thì sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề.
Vấn đề là trước kia cô không hề phát hiện, cha mình lại độc mồm độc miệng đến vậy!
Nói câu nào câu nấy như trát muối vào trái tim của người khác.
Sĩ quan hậu cần vừa được tách ra khỏi cha Khương, bầu không khí lập tức trở nên tốt hơn rất nhiều.
Lúc cha Khương đối mặt với con rể, vẫn là giữ được vài phần tôn trọng, Chu Trung Phong thì không biết xây bếp lò, anh ở bên cạnh thường thường sẽ làm việc bốc bùn lên đắp.
Chu Trung Phong học việc cực kỳ nhanh, điều này khiến cho cha Khương rất hài lòng.
Đợi đến mặt sau, ông cảm thấy rất vui vẻ, không tiếc lời mà nịnh nọt anh: “Chu Trung Phong à, sau này mà con có bị bệnh, cha cũng sẽ không để con phải uống thuốc đắng đâu.”
Có người con rể thông minh như vậy, ông thực sự không nỡ.
Tay Chu Trung Phong run lên, xẻng cầm trong tay thiếu chút nữa thì rơi xuống.
Là vì anh cảm thấy rất biết ơn cha vợ đã yêu quý mình như vậy.
Sĩ quan hậu cần đang ăn dưa và trái cây dưới chòi nghỉ mát, nghe nói như vậy thì nhịn không được mà hỏi: “Chú Khương sao lại phân biệt đối xử như vậy chứ?”
Mẹ Khương đang nhặt đậu sừng ở một bên với Khương Thư Lan liền đáp lại một câu: “Cha vợ gặp con rể, càng gặp càng vừa lòng, cậu không biết đạo lý này sao?”
Sau đó bà cho đậu sừng đã hái xong vào trong rổ rồi xua tay: “Haiz, tôi nói với tên trai tân như cậu thì có ích gì chứ?”
Sĩ quan hậu cần: “...”
Cậu ta hoài nghi, tính độc mồm độc miệng này của nhà họ Khương đều di truyền được hết.
Từ trên xuống dưới đều như nhau hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận