Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1386:

Nhìn thấy biểu tình hoảng hốt của Khương Thư Lan, Từ Cúc Hương biết cô đã phải chịu nhiều khổ sở, liền thấp giọng mà vỗ vỗ bả vai của cô: “Tốt, chỉ cần con hoàn thành khảo thí thật tốt, chính là sự báo đáp tốt nhất cho lão sư của con.”
Khương Thư Lan thấp giọng mà ừ một tiếng, cô ôm lấy năm cái sổ tay ngạnh, chỉ cảm thấy chúng so với ngàn cân vàng còn quan trọng hơn rất nhiều.
Chờ đến lúc nhà họ Từ rời đi, Khương Thư Lan lôi kéo tay Từ Cúc Hương: “Cô Từ, người đi với con đi.”
Cô không nghĩ đến cô Từ lại cùng ở một nhà với mấy người này.
Bọn họ không tính là người xấu, nhưng là tuyệt đối cũng không coi là người tốt được.
Chỉ có thể nói là con người lúc nào cũng sẽ có ham hư vinh, con người đều sẽ như vậy, con người đều có thất tình lục dục, Khương Thư Lan vốn không thích người như vậy.
Từ Cúc Hương lắc đầu: “Đem sổ tay giao cho con xong, cô sẽ đi ngay.”
Bà cười sờ sờ mặt Khương Thư Lan: “Con cố gắng khảo thí tốt, chờ con thi xong rồi, cô Từ chờ tin tức tốt từ con.”
Khương Thư Lan có chút không tha: “Cô Từ.”
“Được rồi mà, con cũng đã lớn rồi, người không cần như vậy.”
Từ Cúc Hương rất bình tĩnh, bà nghĩ nghĩ, nhìn ở bên ngoài, không cho cha mẹ tiến vào quấy rầy Từ Mậu Cần, bà thấp giọng nói: “Mậu Cần kia là đứa trẻ tâm tính còn xem như không tồi, không quá phụ thuộc vào cha mẹ, nếu con có năng lực thì có thể giúp chia cho nó một phần tư liệu đi.”
“Con nhớ kỹ, trước hết cố gắng chính mình phải thuận lợi tham gia khảo thí, đây mới là chuyện quan trọng hàng đầu.”
Từ Mậu Cần là hậu nhân của nhà họ Từ, cha mẹ nhà họ Từ chờ đợi đời cháu bọn nhỏ có thể trở nên nổi bật.
Từ Cúc Hương vẫn đúng mực mà dặn dò.
Khương Thư Lan gật gật đầu: “Con hiểu được.”
Cô không hứa hẹn cái gì, nếu nói trước sự tình thì tự nhiên sẽ khiến mọi việc đi xuống, không tốt.
Chờ từ nhà họ Từ rời đi, Khương Thư Lan ôm một chồng sổ tay thật dày, ngước nhìn bông tuyết bay lả tả.
Cô hướng tới anh ba Khương nói: “Anh ba, năm đó lúc lão hiệu trưởng gặp chuyện mất đi, cũng là lúc tuyết rơi.”
Là tuyết nhỏ, ông liền ngã vào trên mặt nền tuyết, tròng trắng trợn lên, chết không nhắm mắt.
Lão hiệu trưởng có cốt cách nhân văn, cả đời ông cũng chưa phải chịu qua nỗi khuất nhục này.
Anh ba Khương giúp Khương Thư Lan quét tuyết trên vai xuống: “Lão hiệu trưởng nếu biết được kỳ thi đại học đã được khôi phục, khẳng định sẽ rất vui.”
Khương Thư Lan gật gật đầu, cô không trực tiếp về nhà, mà là đi đón tuyết rơi, chân trước chân sau đi lên núi thăm mộ địa.
Xuyên qua một liền cây cối trắng xóa đã thấy một nấm mồ nho nhỏ.
Bởi vì người lo toan mộ phần cho lão hiệu trưởng không tốt, liên quan đến việc dọn dẹp bia mộ đều làm qua loa cho xong việc.
Không phải Từ Cúc Hương không chịu làm lớn hay hậu táng, không phải keo kiệt, mà là cảm thấy không hợp quy củ, bà ấy không nghĩ làm chồng của mình chết, còn phải chịu nhóm người âm hồn bất tán này khi dễ.
Lúc này mới xây được mộ nấm mồ nho nhỏ cho ông.
Chỉ có một bia mộ đơn giản như vậy chính là keo kiệt đến mức tận cùng rồi.
Chỉ là, nấm mồ kia tuy rằng đơn sơ, nhưng là lại ngoài dự đoán vẫn được chăm sóc rất kĩ càng, chung quanh không hề có cỏ dại.
Thậm chí ở trước mộ còn đặt một bó hoa dại cùng hai ly rượu.
Khương Thư Lan sửng sốt, có người tới tế bái sao?
Nghĩ lại một lúc, cô Từ nếu đã trở lại, khẳng định là cô Từ đã đến đây.
Khương Thư Lan ôm năm sổ tay ngạnh đến, đầu tiên là dập đầu lạy ba cái, ngay sau đó đứng dậy, phủi nhẹ một tầng tuyết hơi mỏng rồi ngồi lên.
Cô ngồi luyên thuyên cùng lão hiệu trưởng: “Lão sư, nhiều năm trôi qua, rốt cuộc kỳ thi đại học cũng được khôi phục rồi.”
“Lão sư, cô Từ đem quyển sổ tay năm đó thầy để lại cho con, con đã nhận được rồi.”
“Lão sư, nay con trở về tham gia thi đại học.”
“Lão sư, thầy nói con thi đại học liệu có thể trở thành Trạng Nguyên không?”
“Lão sư, nếu thầy còn sống thì tốt quá rồi.”
Cô với ruồi nhặng không đầu không hề giống nhau, chỉ biết ôn tập loạn lên, chỉ có thể ôn từ đầu tới cuối.
Nếu lão hiệu trưởng vẫn còn sống, ông nhất định sẽ nghiêm khắc phê bình cô: “Thầy trước nay chưa từng dạy qua kiểu học sinh nào giống trò.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận