Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 397:

Cô vẫn quá đơn giản, không thể nhìn ra những thứ phức tạp, cô vẫn thích trắng đen rõ ràng hơn.
Tốt chính là tốt, không tốt chính là không tốt.
Dù cô làm không tốt, cô vẫn có thể cười nói đối phương tốt.
“Em như thế là rất tốt rồi, không cần phải thay đổi.”
Chu Trung Phong cúi đầu nhìn cô, anh nghiêm túc căn dặn: “Thư Lan, anh cố gắng làm việc là để hậu phương cho em thật yên ổn, cho nên em đừng quá áp lực, cũng không cần đi xã giao, em không thích thì đừng làm, nó không cần thiết.”
Vợ của anh không cần phải mệt mỏi như vậy, cô không cần phải khôn khéo, đi lấy lòng hết người này đến người khác.
“Em chỉ cần sống thật thoải mái, muốn làm cái gì thì làm cái đó, cứ làm những việc em thích là được rồi.”
Những lời này làm cho Khương Thư Lan không thốt nên lời.
Chu Trung Phong không phải một người miệng lưỡi trơn tru, anh cũng không phải một người sẽ nói những lời đường mật.
Có lẽ những lời êm tai nhất mà anh từng nói, đó là những lời ngày hôm nay.
Tuy hơi khô khan, nhưng lại chân thành và tha thiết.
Khương Thư Lan cắn môi, cô nhịn không được mà bước đến ôm lấy anh: “Em biết rồi.”
Dáng vẻ của cô cực kỳ ngoan, đầu tóc xõa tung hai bên vai, dường như bàn tay anh còn lớn hơn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, mặt mày cô như vẽ, xinh đẹp diễm lệ.
Bộ dạng cô ôm người khác như vậy, cứ nhỏ nhỏ gầy gầy như một đứa bé.
Chu Trung Phong cảm thấy anh như biến thành một người khổng lồ khi ở trước mặt cô, một tay cũng có thể nhấc cô lên, yết hầu anh lăn lộn, nhớ đến bọn nhỏ vẫn còn đang chơi ở trong sân, cuối cùng anh không nghĩ tiếp nữa.
Anh kéo cô ngồi xuống, trong mắt tràn ngập sự dịu dàng không thể nói thành lời: “Chỉ cần em vui vẻ là được.”
Anh không có bất kỳ yêu cầu nào khác nữa.
Chu Trung Phong chưa bao giờ trông cậy vào việc Khương Thư Lan đi làm kiếm tiền, bởi vì chuyện kiếm tiền nuôi gia đình sống qua ngày đã có anh lo.
Anh cũng không nghĩ rằng sẽ để Khương Thư Lan đi xử lý các mối quan hệ phía sau, để cô đi giao du với loại người như Tiêu Ái Kính, điều đó không cần thiết.
Chu Thu Phong anh có thể leo lên trên, đó là bởi vì anh có năng lực, mà không dựa vào việc vợ anh phải mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác để đi lấy lòng người khác.
Vợ của Chu Trung Phong anh, không cần phải sống mệt mỏi như vậy.
Khương Thư Lan cảm thấy cô là một người lý trí, nhưng lúc này đây cô không thể không xúc động.
Chu Trung Phong là một người rất tốt, anh cũng là một người chồng rất tuyệt vời.
Khương Thư Lan lại tiến đến ôm lấy Chu Trung Phong.
Cô thật sự nhịn không được.
Ngoài cửa, hai đứa nhóc đã chơi đủ rồi, bọn chúng đang chuẩn bị vào tìm Khương Thư Lan thì liền thấy cảnh tượng như vậy.
Lôi Vân Bảo kéo tay Tiểu Thiết Đản lại, cậu bé thở dài một tiếng, lén lút lui ra ngoài, hai đứa đi đến góc cửa sổ, nghe trộm động tĩnh bên trong.
Lôi Vân Bảo nói: “Bọn họ đang sinh em bé đấy.”
Tiểu Thiết Đản nhăn mày: “Không phải đâu.”
Lôi Vân Bảo: “Thật mà, lần trước chú Hầu Tử và chú bốn mắt nói có thể sinh em bé từ nách đó.”
Cậu bé nghĩ nghĩ rồi kéo tay Tiểu Thiết Đản, sau đó dán mặt tới: “Anh Thiết Đản à, chúng ta cũng sinh một đứa đi!”
“Chúng ta sinh một anh trai, để nó bảo vệ em gái của nhà cô có được không?”
Vốn dĩ Tiểu Thiết Đản đang không muốn tiếp xúc gần với Lôi Vân Bảo như vậy nhưng cũng không khỏi ngẩn ra: “Sinh con trai sao?”
“Đúng thế! Chúng ta sinh con trai, chẳng phải có thể sẽ bảo vệ được em gái do cô sinh ra sao?”
“Ai nha, anh nhanh lên đi, lỡ như chúng ta chậm một chút, cô sinh em gái trước, không phải con chúng ta sinh sẽ là em trai sao? Khó mà làm anh trai được có đúng không?”
“Anh mau mau lại đây, chúng ta sinh con nhanh lên, tranh thủ sinh trước cô.”
Vất vả lắm Khương Thư Lan mới cảm khái Chu Trung Phong xong, vừa nghe thấy lời này, cô cảm thấy như sét đánh giữa ban ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận