Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1416:

Lại nói tiếp, anh cũng có một khoảng thời gian khá dài, không được nhìn thấy Thư Lan.
Không khỏi tinh tế mà nhìn cô, cô dường như gầy đi một ít, cằm có vẻ nhòn nhọn hơn, đôi mắt to to, có điều nhìn sức sống khá tốt, phảng phất cả người đều đang sáng lên cả thảy.
Thế này Chu Trung Phong mới biết Thư Lan ở trường học, ngày tháng trôi qua cũng không quá tệ.
Khương Thư Lan ôm hai đứa trẻ mỗi đứa một bên người xong, giận dữ mà liếc anh một cái: “Phải nói trước một tiếng chứ, em cũng có thể đi đón mọi người.”
Tiếp theo, giơ tay nhìn nhìn thời gian: “Bây giờ vừa vặn là giờ cơm ở căn tin trường học bọn em, có muốn nếm thử cơm ở căn tin trường bọn em hay không?”
Không đợi Chu Trung Phong trả lời, Nháo Nháo liền gật đầu như gà con mổ thóc, bé đã năm tuổi, nghiễm nhiên thành một chàng trai nhỏ, vẫn là một chàng trai nhỏ bập bẹ lớn.
Nhìn vô cùng đáng yêu.
“Mẹ mẹ, con muốn ăn, đồ ăn mà mẹ đã ăn qua.”
Thốt ra lời này, trái tim của Khương Thư Lan như tan chảy ra.
Khương Thư Lan lập tức kéo cậu bé đi: “Đi đi đi thôi nào, mẹ bây giờ sẽ dẫn mọi người đi.”
Chỉ là, cô cùng với Nháo Nháo đều đã đi được hai bước, Chu Trung Phong và An An lại không nhúc nhích.
Khương Thư Lan có chút nghi hoặc.
Chu Trung Phong tay cầm quyền, ho nhẹ một tiếng: “Có tiện hay không?”
Anh cảm giác đám bạn học kia của Thư Lan, nhìn bọn họ và Thư Lan với ánh mắt có chút kỳ quái.
Khương Thư Lan sửng sốt: “Tại sao không?”
Trùng hợp, có người bạn học cũng thi xong, đi qua Khương Thư Lan: “Bạn học Khương, những người này là ai vậy?”
Đối phương trực tiếp hỏi ra tiếng lòng của mọi người.
Khương Thư Lan thoải mái, hào phóng mà giới thiệu nói: “Vị này chính là chồng của tôi, đây là các con của tôi.”
Lời này vừa thốt ra, hiện trường tức khắc có người hít hà một hơi.
Phải biết rằng, Khương Thư Lan không chỉ là học bá, lại còn trông rất xinh đẹp, không ít người đều biết đến cô.
Không ngờ rằng, cô thế mà đã kết hôn, lại còn đã sinh con nữa chứ!
Thế này sao có thể không kinh ngạc được chứ.
Tuy rằng, lúc trước Khương Thư Lan cũng nói qua về việc bản thân đã kết hôn, nhưng mà mọi người đều cho rằng đây là những lời từ chối, thật không ngờ là sự thật!
Cái người bạn học ban nãy hỏi chuyện, tức khắc không biết nói cái gì cho phải.
Một lúc lâu sau, khô cằn nói: “Chúc mừng cô.”
Đây là cái gì vậy?
Cũng may, thứ mọi người đều nhìn vào không phải người bạn học ban nãy hỏi, mà là Khương Thư Lan dẫn theo Chu Trung Phong cùng bọn nhỏ đang trên đường đi đến căn tin.
Cũng không có quá nhiều người hỏi.
Điều này khiến cho Khương Thư Lan thở dài nhẹ nhõm một hơi, để cô giải thích từng người một, cô cũng sẽ cảm thấy rất phiền.
Chờ sau khi đã đến căn tin rồi, Khương Thư Lan liền cho hai đứa trẻ, mỗi đứa một vỉ bánh bao nhỏ, lại còn cho thêm một chén tào phớ.
Còn lại cô và Chu Trung Phong thì ăn bát mì Dương Xuân có hai trứng tráng, phía trên rải lên một lớp hành đã thái, lại rót thêm hai giọt dầu mè.
Hương vị đó quả thực rất tuyệt.
Thấy hai đứa trẻ nhìn với ánh mắt mong đợi, liền lại tự mình đi gọi một bát mì Dương Xuân, cho hai đứa trẻ mỗi đứa phân non nửa bát, phần còn lại là để cho Chu Trung Phong.
Thấy bọn họ kích động, Khương Thư Lan hứng thú bừng bừng hỏi: “Thế nào?”
Cô cảm thấy là mì Dương Xuân ở căn tin này của bọn họ, suy cho cùng thật sự tìm không thấy nơi nào ăn ngon hơn nơi đây.
Chu Trung Phong là một người rất thích ăn mì phở, một ngụm hút sợi mì xuống rất mạnh mẽ, thơm nức cả miệng, anh không khỏi gật gật đầu: “Quả thực không tồi.”
Dừng một chút, thấy cái bát kia đặt xuống, anh lại lắc đầu: “Chỉ là khẩu phần có hơi ít một chút.”
Tuy rằng cũng là chén lớn, nhưng mà đối với sức ăn của Chu Trung Phong mà nói, đây thật sự không tính là nhiều.
Khương Thư Lan: “Chuyện này thì không có gì, anh cứ ăn thoải mái, em lo được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận