Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 951:

Bà nội Chu nổi giận, tiến đến nhéo lỗ tai Chu Trung Phong: “Đầu cháu biến thành gỗ rồi sao, bà mua nhiều sữa bột cao cấp như vậy để làm gì chứ? Còn không phải là để cho đứa nhỏ uống sao, nếu Thư Lan không cho bú được thì cháu pha sữa cho tụi nhỏ uống đi.”
“Thằng bé ngu ngốc này, Phượng Anh tôi sao lại có đứa cháu trai ngu ngốc như vậy được chứ.”
Chu Trung Phong: “...”
Anh rõ ràng là vì muốn tốt cho Thư Lan, lúc ở hải đảo, anh luôn giám sát Thư Lan, mẹ Khương còn khen anh.
Quay lại nhà mình, anh giám sát Thư Lan lại bị bà nội mắng đến không ra thể thống gì.
Khương Thư Lan có chút giật mình, cô không ngờ bà nội hiền lạnh ở trước mặt mình vậy mà lại có thể gay gắt được đến như thế.
Mắng Chu Trung Phong đến không ngẩng đầu lên được chứ chưa nói đến cãi lại.
Sắc mặt bà nội Chu nháy mắt thay đổi, thanh âm nhẹ nhàng như mưa phùn mùa xuân: “Thư Lan à, cháu cứ ăn đi, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”
“Nghe nói cháu còn muốn ăn chút kem nữa đúng không? Bà thấy Cung Tiêu Xã có bán kem đó, nếu như chúng ta đã ăn vịt nướng rồi thì kem cũng ăn được, nếu đứa nhỏ đã uống sữa bột một ngày rồi thì uống thêm ngày nữa cũng chẳng sao.”
Khương Thư Lan: “...”
Rất nhiều khi, Khương Thư Lan hoài nghi cô mới chính là cháu gái ruột của bà nội Chu.
“Bà nội, bà đừng quấy rối nữa.”
Chu Trung Phong thực sự không nghe nổi nữa rồi: “Bà còn tiếp tục như vậy nữa thì không phải sẽ hại Thư Lan luôn hay sao?”
Bà nội Chu cười lạnh một tiếng: “Tôi làm bác sĩ sáu mươi năm nay rồi, tôi còn có thể hại Thư Lan được sao? Chưa nói đến việc con bé là cháu dâu tôi, cho dù con bé có là người ngoài thì tôi cũng sẽ không hại con bé đâu.”
“Thư Lan, nghe bà đi, muốn ăn cái gì cứ ăn cái đó, đừng ăn nhiều quá là được rồi, huống hồ, trong nhà vẫn còn có sữa bột, không uống sữa mẹ vài lần thì có làm sao chứ?”
“Nếu như thực sự xảy ra vấn đề gì thì bà nội sẽ chịu trách nhiệm cho.”
Bà ấy làm bác sĩ cả đời rồi còn không lo được chút chuyện cỏn con ấy sao.
Khương Thư Lan theo bản năng mà gật đầu, thực sự là vịt nướng rắc bột ớt lên trên ăn rất ngon.
Miệng dính đầy dầu, mang theo mùi ớt bột, vị ngon lên đến cả đỉnh đầu, cảm giác vô cùng thư thái.
Chu Trung Phong còn đang định nói gì đó nữa thì bị ông nội Chu kéo đi chỗ khác.
Hai ông cháu đứng ở sân, đối diện với nhau, ông nội Chu dựa vào kinh nghiệm của người từng trải mà nói: “Được rồi, cháu không cãi được với bà nội mình đâu.”
“Nếu như bà nội cháu mà đã nói có thể ăn được thì có nghĩa đúng là có thể ăn được rồi.”
“Ông nội, sao ông cũng theo phe bà như vậy, nhỡ ăn xong Thư Lan bị khó chịu thì phải làm sao?”
Chu Trung Phong nhíu mày, chỉ cảm thấy ông bà của mình vốn là những người sáng suốt tại sao bây giờ lại thành ra như vậy.
“Có bà nội cháu chăm nom rồi, Thư Lan còn có thể khó chịu được sao? Bà ấy cũng đun trà lạnh cả đêm rồi, cũng đã chuẩn bị hết rồi, để cho Thư Lan ăn uống thoải mái chút, đơn giản là cháu chịu khó thêm xíu thôi, ban đêm cho hai đứa nhỏ uống sữa bột đi.”
Đây không phải là vấn đề có chịu được vất vả hay không.
Mắt thấy ông nội cũng không về phe mình.
Chu Trung Phong chỉ cảm thấy mệt mỏi không nói lên lời.
Thấy cháu trai vẫn chưa chịu hiểu, ông nội Chu đột nhiên nói một câu: “Có một câu mà bà nội cháu nói rất đúng, Thư Lan trước hết phải là chính bản thân mình trước sau đó mới có thể làm mẹ rồi làm vợ.”
“Tiểu Phong, Thư Lan sinh cho cháu hai đứa con, là con bé phải lo lắng cho hai đứa con, nhưng Tiểu Phong à, trước khi Thư Lan gả cho cháu, con bé cũng chỉ là một Khương Thư Lan đơn thuần, là một Khương Thư Lan muốn ăn gì thì ăn nấy, con bé cũng là do gả cho cháu, lại còn sinh con cho cháu, nên lúc này mới sống trong tù túng như vậy.”
“Nhưng Tiểu Phong cháu đã quên rồi sao? Cho dù hiện tại Thư Lan là một người mẹ, nhưng con bé cũng từng là Khương Thư Lan.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận