Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1132:

Nói ngắn gọn về các quy tắc trong nhà máy, tiền lương, giờ làm việc, ngày nghỉ và phúc lợi.
Mọi người càng nghe càng sáng mắt, gói phúc lợi này có thể theo kịp cán bộ cấp lương thực trong thành phố.
Thấy mọi người đã rục rịch, chuẩn bị sẵn sàng, nóng lòng muốn đi làm ngay.
Khương Thư Lan làm nốt việc cuối cùng, cô kê khai danh sách những người biết chữ, những người này được ghi riêng, những người kiểu này sẽ đều được dùng cho công việc của tiểu đội trưởng, bao gồm hạch toán và đối chiếu sau khi giao hàng.
Chỉ là bây giờ chưa nói với họ mà thôi.
Sau khi thống kê xong, Khương Thư Lan liền để mọi người giải tán, cô ngồi trên ghế và xoa xoa khoảng trống giữa hai lông mày, uống một cốc nước và nhìn chằm chằm vào danh sách thống kê một lúc.
Sĩ quan hậu cần mở cửa đi vào, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Khương Thư Lan, cậu ấy lấy từ trong túi ra mấy trái măng cụt đưa cho cô: "Mệt rồi phải không? Hãy thư giãn chút đi."
Quả măng cụt rất tươi, trái tròn, vỏ ngoài đã chuyển sang màu tím đen, trên đỉnh đầu có một cái cuống giống như bông hoa.
Cầm trong tay cũng thấy nặng trĩu.
Khi Khương Thư Lan nhìn thấy thứ này, cô ngơ ngác một lúc và ngập ngừng hỏi: "Đây là măng cụt à?"
Cô vẫn chưa từng ăn măng cụt.
Vào thời điểm này năm ngoái, bởi vì cô đang mang thai, ở giai đoạn sau của thai kỳ, trái cây quá ngọt đều bị cha Khương cấm không cho ăn.
Sĩ quan hậu cần gật đầu, sờ túi còn lại, sờ thêm được hai trái nữa rồi cùng đặt chúng lên bàn.
"Là măng cụt."
“Trong lúc huấn luyện buổi sáng, các chiến sĩ lên núi thấy một rừng măng cụt dại rộng lớn, có rất nhiều quả nên hái vài cành về, định hỏi chúng ta xem loại này có thể làm trái cây đóng hộp được không?"
Khương Thư Lan thực sự không biết.
Cô xé vỏ trái măng cụt, để lộ phần thịt bên trong trắng như bông, trông rất đẹp.
Khương Thư Lan nếm thử, trong miệng có vị chua chua ngọt ngọt, thịt mềm, chưa kể tan trong miệng, vị cũng không tệ.
Cô suy nghĩ một chút, bẻ ra một khối thịt, nhẹ nhàng bóp nát, khối thịt lập tức vỡ vụn.
"Quá mềm."
"Không biết làm đồ hộp có tốt hay không, chỉ sợ quá mềm, lúc cho vào nồi đun sôi sẽ tan đi."
Sĩ quan hậu cần có chút tiếc nuối: "Vậy cái này cũng không làm gì được."
"Các binh sĩ mỗi người hái hai giỏ, tôi đếm ít nhất mười giỏ, cho bọn họ ăn thì bọn họ đều cảm thấy quá chua. Thứ này không để được lâu, cuối cùng thì toàn bộ sẽ đều lãng phí, huống chi còn có một cả rừng măng cụt.”
Sĩ quan hậu cần vắt óc suy nghĩ: "Thực sự là không được, thôi tôi trở về cho heo ăn vậy."
"Cô có muốn hay không? Tôi nhớ trong nhà cô có nuôi gà đúng không? Lấy hai giỏ mang về cho gà ăn đi."
Lúc này, bão bình luận đã biến mất trong một thời gian dài đột nhiên xuất hiện trên mạng.
[Mở đầu sét đánh.]
[Mở đầu sét đánh.]
[Măng cụt nhập khẩu tôi mới mua ở cửa hàng trái cây ngày hôm qua có giá năm mươi sáu tệ một cân, đám người Thư Lan thậm chí còn thảo luận về việc cho lợn ăn măng cụt.]
[Người không bằng lợn.]
[+1, người không bằng lợn.]
[Tôi còn tệ hơn, ít nhất cậu còn có thể mua được, mỗi năm nhìn măng cụt đều thở dài, thật sự mua không nổi, đắt quá.]
[+1, Tôi không ăn được!]
[Uhuhu, sao có thể cho lợn ăn măng cụt ngon như vậy chứ, thật là phí phạm của trời.]
[Đúng vậy, đúng vậy, giá trị dinh dưỡng của măng cụt rất cao! Hơn nữa, măng cụt mới tung ra thị trường có thể ăn tươi, nếu không nghĩ bảo quản được thì có thể làm măng cụt đóng hộp, thậm chí chế biến thành măng cụt sấy khô, làm sao có thể cho heo ăn! ]
[Tức chết tôi mất!]
Khương Thư Lan nhìn đống bão bình luận, lặng lẽ nhét một miếng măng cụt sắp lãng phí vào miệng.
Cô không ngờ rằng những người bão bình luận đó không đủ tiền mua măng cụt!
Cô thật sự nghĩ không ra, một thứ đen thui như vậy sao có thể bán đắt như thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận