Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 952:

Nghe được lời này, cả người Chu Trung Phong chấn động, ngây ngẩn ra một hồi.
Mà ông nội Chu vừa mới nói xong cũng đã đi vào nhà rồi.
Để lại một mình Chu Trung Phong đứng ngoài sân, lâm vào trầm tư mà tự vấn lại bản thân mình.
Anh thực sự đã sai rồi sao?
Anh bắt đầu nhớ lại cảnh tượng ngày xưa của mình cùng với Khương Thư Lan.
Ngay từ đầu Khương Thư Lan gả cho anh đều không có chút trói buộc nào, thậm chí Khương Thư Lan còn muốn cái gì là có cái đó.
Từ khi nào mà anh lại bắt đầu giống như ngày hôm nay vậy chứ?
Đến cả một miếng vịt nướng cũng không cho Khương Thư Lan ăn.
Là vì mấy ngày trước khi Thư Lan mang thai bởi vì thèm ăn cua nên ăn vào rồi bị đau bụng sao?
Hay là vì trong lúc ở cữ Thư Lan muốn ăn nhẹ lại bị mẹ Khương lấy lý do không có sữa cho con bú mà từ chối.
Hay là sau khi ở cữ xong, Thư Lan ăn dưa hấu bị tiêu chảy khiến cho hai đứa nhỏ cũng bị tiêu chảy theo.
Tất cả những điều này đều có căn cứ hết, khiến cho anh trở thành bộ dạng một người không tốt như ngày hôm nay.
Mà những lời ông bà nội nói như những lời cảnh tỉnh khiến cho anh lập tức như tỉnh ra.
Mẹ Khương cha Khương quá mức truyền thống, những quy củ cũ chưa chắc đã đúng.
Vậy nên những điều Chu Trung Phong nghĩ cũng không hoàn toàn đúng.
Ăn kiêng cũng không sai, nhưng có rất nhiều phương pháp, bọn họ lại đi chọn phương pháp tệ hại nhất.
Chu Trung Phong sau khi nghĩ thông suốt được hết tất cả mọi chuyện mới có thể mở lòng mình ra được.
Anh sải bước đi vào, Khương Thư Lan đang ăn được một nửa rồi, thấy Chu Trung Phong đi vào rồi, cô tạm ngưng ăn lại.
Chu Trung Phong cầm khăn tay xoa miệng cho cô, hỏi: “Còn có gì muốn ăn nữa không?”
Khương Thư Lan lập tức trừng lớn hai mắt, như thể không nhận ra Chu Trung Phong nữa vậy.
“Về sau, chúng ta muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, sữa bột trong nhà vẫn còn nhiều.”
Khương Thư Lan lập tức trầm mặc, cô kỳ thật cũng đúng là rất ủy khuất, làm mẹ có rất nhiều thứ không thể ăn được.
Nghe được những lời này của Chu Trung Phong, cô lập tức cúi đầu xuống, hốc mắt có chút đỏ lên.
Bà nội Chu ở bên cạnh nhịn không được mà hài lòng gật đầu, sau đó lén đi ra ngoài.
Ông nội Chu vẫn còn đang ở bên ngoài nghe lén, liền bị bà nội Chu xách tai đi ra ngoài rồi: “Ông già rồi mà không biết xấu hổ, nghe trộm vợ chồng cháu trai, đúng là không biết xấu hổ là gì.”
Ông nội Chu nghe vậy thì cảm thấy oan uổng vô cùng.
Ông có nghe được vài câu vợ mình nói với Thư Lan.
Chủ yếu chỉ là do muốn nói chuyện với vợ mình mà thôi.
Sau buổi tối được thuyết phục đó, Khương Thư Lan liền bắt đầu buông thả bản thân, hai ba ngày liền đi khắp con ngõ để tìm những nơi bán đồ ăn ngon mà ăn.
Liên tiếp ba ngày liền, những món phải nhịn trong suốt một năm qua hoàn toàn đã được đưa vào miệng cô.
Cô coi như cũng hoàn toàn được thoải mái rồi.
Nhưng mà sau khi từ bên ngoài quay về, bụng cô có hơi đau, liền kêu Chu Trung Phong bế đứa nhỏ về trước, tránh để bản thân bị nói này nói kia.
Cô tự mình tìm một nhà vệ sinh công cộng trong con ngõ nhỏ để giải quyết.
Mới từ nhà vệ sinh đi ra đã bị người ta chặn lại.
“Đồng chí Khương lợi hại quá, quên mất không chúc mừng cô rồi.”
Khương Thư Lan nhìn vậy thì đưa mắt nhìn qua nơi phát ra tiếng.
Lúc nhìn thấy có người tới, cô theo bản năng mà nhíu mày, ngữ khí có chút xa cách: “Là anh sao?”
Đứng bên ngoài nhà vệ sinh không phải ai hết mà chính là Bành Văn Binh.
Khương Thư Lan biết cô chưa gặp anh ta quá nhiều lần, đối phương còn đến chúc mừng cô làm gì?
Chuyện cô bàn bạc chuyện làm ăn với nhà máy cán thép cũng không nói cho người ngoài biết, ngược lại, chỉ có người nhà bọn họ mới biết được chuyện này.
Đối mặt với sự xa cách của Khương Thư Lan, Bành Văn Binh làm như thể mình không nhìn thấy vậy.
Anh ta cười lên, mang theo vẻ khéo đưa đẩy cùng với vẻ trưởng thành hiểu thói đời: “Đồng chí Khương hình như không chào đón tôi thì phải?”
Ngữ khí còn mang theo mấy phần trêu ghẹo cùng thăm dò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận