Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 687:

Thậm chí còn có thể hơn.
Tuy rằng xoài không đáng giá bao nhiêu, nhưng dựa vào phương pháp này của Khương Thư Lan, sợ là sẽ thiệt mất.
Khương Thư Lan không khỏi cười lên, Lê Lệ Mai ở bên cạnh nói nhỏ hai câu.
“Thật sao?”
Khương Thư Lan ừ một tiếng: “Mọi người cứ làm như vậy trước đi, cho dù lần này chị không thu được hết thì lần sau vẫn sẽ có người đến thu hoạch.”
Cô ở đây cứ thu hoạch qua một lần, đợi Chu Trung Phong ở bên kia xây dựng xong nhà máy hải sản cùng với nhà máy mứt hoa quả rồi thì mới cần đến một lượng hàng hóa lớn.
Cô chỉ tiết lộ trước chút thông tin với Lê Lệ Mai thôi, để cho cô ấy chuẩn bị tốt, sau này cũng có thể nhận được nhân bánh trời ban cho này.
“Chị, chị đúng là chị gái ruột của em.”
Lê Lệ Mai vui đến mức không biết làm gì mới tốt: “Chị không biết em phát sầu vì mấy cây hoa quả này đến mức nào đâu.”
Đây quả thực chính là đang buồn ngủ mà tìm được chiếc gối để gối đầu.
Khương Thư Lan: “Vậy cần mọi người chuẩn bị trước mới được.” Ngưng một lúc, cô liền nhỏ giọng nói: “Hoa quả ở trên núi, chúng ta cũng có thể kêu bọn người lên chuẩn bị được.”
Quả dại ở trên núi không mất phí tổn gì hết, chỉ cần có nhân lực mà thôi.
So với việc để người ngoài kiếm được tiền, chi bằng để mấy người Lê Lệ Mai bọn họ kiếm đi để có thể cải thiện đời sống một chút.
Để cho mấy đứa nhỏ cũng có thể được đến trường học.
Lời này khiến ánh mắt Lê Lệ Mai sáng lên: “Em biết rồi.”
Đợi khi nói chuyện xong, trước khi Khương Thư Lan rời đi, Lê Lệ Mai liền hái mấy quả vải, chuối, hồng bì, lựu đầy một rổ cho Khương Thư Lan mang về.
Muốn từ chối cũng không từ chối được.
Trên đường trở về, Khương Thư Lan lại hỏi bọn họ bình thường làm hải sản khô như thế nào, trong lòng đại khái cũng có tính toán qua rồi.
Còn hơn cả mấy loại hoa quả này, hải sản mới chính là vô tận, dựa vào biển rộng, bốn mùa đều có thể đi biển bắt hải sản.
Bọn họ ở bên này vừa về đến nhà đã thấy có người đứng ở cửa nhà họ Khương.
“Đồng chí Khương Thư Lan, tôi tìm cô có chút việc.”
Lời này rơi xuống, Khương Thư Lan lập tức theo bản năng mà nhìn qua.
“Sĩ quan hậu cần?”
Từ sau khi cô rời khỏi căn tin, đã rất lâu rồi chưa gặp qua sĩ quan hậu cần.
Điều mà cô không nghĩ tới là sĩ quan hậu cần lại tìm tới cửa như vậy.
Chuyện này rõ ràng là rất kỳ quái.
Mọi người đều biết, sĩ quan hậu cần mấy năm nay ở quân đội dường như rất ít qua lại với người khác, không dễ gì để chơi với cậu ta, cũng không chơi theo bè theo cánh gì.
Lại càng không đi qua nhà người khác để chơi, cho nên Khương Thư Lan sao có thể không kinh ngạc được?
“Ừm, tôi đây.”
Sĩ quan hậu cần nhìn chiếc bụng đã to kia của Khương Thư Lan, cậu ta không khỏi kinh ngạc hãi hùng, một người gầy yếu như vậy, cũng không biết sao có thể vác một chiếc bụng lớn đến thế.
Khó trách đội trưởng Chu ở bên kia không yên tâm về Khương Thư Lan chút nào.
“Tôi tìm cô cũng không phải là có chuyện lớn gì đâu, yên tâm, đừng áp lực quá.”
Sau đó cậu ta nhìn về phía Lê Lệ Mai đang đứng ở một bên: “Vị này là tộc trưởng của tộc họ Lê đúng không?”
Lê Lệ Mai gật đầu, cô ấy cũng đã biết được người trước mặt mình này chính là sĩ quan hậu cần.
“Là tôi.”
Trên tay cô ấy có xách một rổ trái cây lớn, ánh mắt còn mang theo vài phần cảnh giác.
Phải nói là ngoài Khương Thư Lan ra, cô đều rất cảnh giác với những người khác ở trong quân đội.
Nhất là đàn ông.
Sĩ quan hậu cần: “Vậy cùng nhau đi vào nhà bàn bạc có được không?”
Đây là từ bị động thành chủ động muốn vào nhà họ Khương để bàn bạc.
Khương Thư Lan nhịn không được mà nhìn thoáng qua sĩ quan hậu cần.
Sĩ quan hậu cần: “Sao vậy? Chúng ta tốt xấu gì cũng từng là đồng nghiệp một thời gian, cô cứ vậy mà không chào đón tôi vào cửa sao?”
“Sĩ quan hậu cần, anh nói như vậy là sao chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận