Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 490:

Cô ấy nhắm hai mắt lại, sau đó quay về phía mấy người Chu Trung Phong mà nói: “Mang ông ta đi.”
“Ba ngày, cho tôi thời gian đúng ba ngày, tôi nhất định có thể thu phục được cả tộc họ Lê!”
Người dám ra quân lệnh trong những lúc như này, đều không phải người ngu ngốc, mà là thật sự có quyết đoán.
Bởi vì người bình thường sẽ không dám nói như vậy!
Nhóm người Chu Trung Phong liếc nhìn nhau một cái, bọn họ nhanh chóng nhất trí với nhau.
“Vậy tôi cho cô giữ lại hai người.”
Chu Trung Phong mở miệng nói, vừa dứt lời, anh nhìn thoáng qua bốn mắt và Hầu Tử, hai người đó lập tức gật đầu, sau đó bọn họ đến đứng bên cạnh Lê Lệ Mai.
Lê Lệ Mai cũng không từ chối, trái lại cô còn đòi người từ Chu Trung Phong: “Tôi muốn một người nữa.”
“Ai?”
“Chị Thư Lan.”
Lời này vừa được nói ra, hiện trường trở nên yên tĩnh.
Ngay cả Khương Thư Lan cũng không khỏi mở to hai mắt, kèm theo vài phần khó hiểu, dưới loại tình huống này, hình như giữ cô lại cũng không dùng được gì mà nhỉ?
Bàn về vũ lực, cô không thể so với bốn mắt và Hầu Tử, bàn về độ quen thuộc, cô cũng không thể so với Lê Lệ Mai.
Suy nghĩ của Chu Trung Phong và Khương Thư Lan không khác nhau lắm, anh khẽ nhíu mày: “Cô muốn giữ Thư Lan lại để làm gì?”
Dưới tình hình nội loạn của dân tộc Lê, vào khoảng thời gian thay đổi tộc trưởng cũ mới này, anh không yên tâm để Khương Thư Lan ở lại dân tộc Lê.
Lê Lệ Mai nhìn thoáng qua Khương Thư Lan: “Chị Thư Lan là linh vật của tôi, chị ấy ở đây thì tôi mới yên tâm.”
Khương Thư Lan không ở đây, cô ấy sợ lúc mình trở nên tàn nhẫn, sẽ không có ai có thể giữ chặt cô ấy.
Khương Thư Lan vừa nhìn đã hiểu được ánh mắt kia của Lê Lệ Mai.
Bỗng nhiên cô cười dịu dàng: “Vừa lúc em cũng không có việc gì, ở lại cũng được, em sẽ xin sĩ quan hậu cần nghỉ phép.”
Chu Trung Phong thấy chính cô cũng đã đồng ý, tuy anh không tán thành, nhưng vẫn lựa chọn tôn trọng ý kiến của Khương Thư Lan.
Lúc rời đi, anh dặn dò Hầu Tử và bốn mắt rằng quan trọng nhất là phải chiếu cố Khương Thư Lan.
Tất nhiên Hầu Tử và bốn mắt không thể không đồng ý.
Nhưng mà vào lúc tộc trưởng Lê bị dẫn đi, tộc trưởng Lê vẫn luôn im lặng bỗng nhiên nói với Lê Lệ Mai bằng sự khẳng định: “Lệ Mai, mày không thu phục được người trong tộc đâu.”
Ông ta phải dành ba mươi năm mới có thể để mấy người này thuận theo, thuận đến mức một lòng với ông ta.
Lệ Mai nghĩ chỉ cần ba ngày là có thể thu phục được những người này, tiếp quản dân tộc Lê, đây không thể nghi ngờ là đang nói si nói mộng.
Lê Lệ Mai cười với tộc trưởng Lê: “Cha à, chúng ta cứ rửa mắt chờ mong đi.”
Tộc trưởng Lê không nói nữa, nhưng trong lòng ông ta chắc chắn rằng, Lệ Mai sẽ không làm được.
Sau khi ông ta bị bắt, Tiểu Lục cũng bị mang đi, Tiểu Lục do dự: “Lệ Mai, tôi có thể giống như Răng Nanh vậy, có thể ở lại giúp cô.”
Trong đôi mắt nhỏ của cậu ta lóe sáng, giọng điệu mang theo vài phần khẩn cầu.
Lê Lệ Mai đánh giá cậu ta một hồi, cô ấy lắc đầu: “Cậu không giống Răng Nanh, tôi không dám dùng, cũng không thể dùng.”
Cô ấy có thể dùng một người thành thật chứ không dám dùng một người xảo quyệt, loại người này giống như cỏ đầu tường, không cẩn thận thì rất dễ bị phản ngược lại.
Nhìn đi… Bây giờ cha của cô ấy đã bị phản bội, ông ta còn chưa bị dẫn đi, Tiểu Lục đã tìm kiếm nhà tiếp theo, đầu quân vào chủ nhân mới.
Quả nhiên lời này của Lê Lệ Mai làm cho Tiểu Lục ngây ngốc: “Tôi thông minh hơn Răng Nanh, dùng tôi càng tốt hơn dùng Răng Nanh, vì sao cô giữ lại Răng Nanh mà không chịu giữ tôi lại?”
Bọn họ đều mến mộ Lê Lệ Mai.
Lê Lệ Mai: “Bởi vì như thế nên tôi mới không thể dùng cậu.”
Loại người như Tiểu Lục, cô không dám dùng.
Tiểu Lục còn muốn nói gì đó, nhưng vẻ mặt tộc trưởng Lê đã khó coi: “Tôi chưa có chết đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận