Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 195:

Chu Trung Phong gật đầu: “Đây là con sò, cho chúng tôi ba cân.”
Khương Thư Lan: “Nhiều quá!”
“Không nhiều đâu, ngày mai muốn mời bạn bè tới ăn một bữa cơm, cứ mua để tránh việc ngày mai em lại phải chạy đi mua đồ nữa, em cảm thấy thế nào?”
Khương Thư Lan nghe vậy thì gật đầu.
So với việc mua đồ thì Chu Trung Phong còn quả quyết hơn cô rất nhiều.
Ba cân sò, hai cân tôm, được tặng một miếng da heo để đun sôi, còn có hai củ cải trắng, ba cây cải củ, hai củ khoai tây.
Đợi sau khi ra khỏi trạm bán đồ ăn rồi, Khương Thư Lan mới nhìn ra trên người Chu Trung Phong không còn chỗ nào là không có túi nữa.
Cô theo dõi một hồi liền nói: “Lần sau không cho anh đi mua đồ ăn cùng nữa.”
Người này vào trạm bán đồ ăn giống như quỷ vào trong thôn vậy, nếu như không có cô khuyên ngăn, cảm thấy đối phương dưới điều kiện cho phép sẽ mua luôn cả trạm bán đồ ăn về luôn rồi.
Chu Trung Phong sờ sờ mũi, Khương Thư Lan tiếp tục nói: “Một chuyến chiều nay của chúng ta đã mất một trăm đồng rồi.”
“Tiền gửi ngân hàng chẳng còn bao nhiêu nữa.”
Loại gửi tiền vào ngân hàng này, tích góp lâu ngày không thấy đâu, vừa tiêu đã tiêu cho bằng hết.
Chu Trung Phong gật đầu.
Trong lòng bắt đầu tính toán, khoảng mười ngày nữa sẽ được tiếp tục phát tiền trợ cấp.
Thật ra không cần phải tiết kiệm đến như vậy.
Khương Thư Lan mua rất nhiều đồ, lúc quay về còn không thể tiếp tục bế hai đứa nhỏ được nữa.
Bọn chúng đành phải tự đi, suốt cả quãng đường đi về, cả hai đứa nhỏ đều cảm thấy khá mệt.
Còn mấy hàng xóm xung quanh, nhìn thấy Khương Thư Lan mua nhiều đồ về như vậy, nhịn không được mà nói: “Mấy người xem đây không phải là đang chuyển cung tiêu xã đến đây rồi sao?”
Khương Thư Lan nghe như vậy, nhịn không được mà nhéo thắt lưng Chu Trung Phong, sắc mặt Chu Trung Phong không chút thay đổi: “Sao vậy, nhiêu đây thì có làm sao.” Thanh âm không nặng cũng không hề nhẹ.
Đến cả một phần một trăm của cung tiêu xã còn nhiều hơn số đồ bọn họ mang về.
Đến khi vào cửa rồi, Khương Thư Lan liền quát lớn với Chu Trung Phong: “Nếu như không ngăn cản anh, có phải anh cũng định chuyển cả cung tiêu xã tới đây thật rồi không?”
Miêu Hồng Vân nghe được ở bên ngoài cửa lập tức chạy về thấp giọng nói với mẹ chồng mình: “Hai vợ chồng nhà bên cạnh cũng thú vị thật đó, phó đoàn Chu kia bộ dạng nhìn rất lạnh lùng, vậy mà lại là người muốn chuyển cả cung tiêu xã về nhà mình như vậy.”
Đồng chí Khương nhìn qua thì yếu ớt xinh đẹp nhưng lại là người biết tiêu tiền, không ngờ lúc về còn có thể quát đồng chí Chu không biết tiêu tiền, người lợi hại như đồng chí Chu ở trước mặt vợ không dám hó hé một tiếng.
Bà lão kia đang may vá lại đồ, cũng đã nghe được động tĩnh từ nhà bên cạnh: “Cặp vợ chồng son ấy cũng đằm thắm thật!”
Khó khăn lắm mới có người mới chuyển đến gần nhà, bà lão cũng cảm thấy rất có hứng thú.
Dựa theo lời bà ấy thì Khương Thư Lan đã cưới được đúng người rồi.
Đâu có giống như doanh trưởng Triệu trong quân đội, cưới một người vợ về để làm trâu làm bò, lại còn chán ghét việc ăn nhiều, không đẹp đẽ cũng không có chút thể diện nào.
Loại đàn ông này cưới thì có tác dụng gì chứ?
Đã gả thì phải gả cho phó đoàn Chu giống như Tiểu Khương ấy.
Nhà bên cạnh.
Khương Thư Lan không biết người bị mắng có nghe hiểu ra được gì chưa, dù sao cô cũng mắng xong rồi.
Chu Trung Phong nhìn sắc mặt cô, nghĩ đi nghĩ lại, cẩn thận mà thương lượng: “Đồng chí Khương Thư Lan, trước tiên em cứ ở nhà, anh đi qua bên sĩ quan hậu cần, xem giường cùng với bàn ghế tủ đã làm xong chưa, nếu như xong rồi sẽ trực tiếp chuyển đến, tối chúng ta có thể có bàn ăn luôn.”
Coi như anh cũng hiểu được rồi.
Không cần biết ở bên ngoài lợi hại như thế nào, về đến nhà phải chịu việc bị vợ mắng.
Anh vì mua nhiều sò với tôm mà bị vợ quở trách nguyên một đường về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận