Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 159:

Khương Thư Lan có chút kinh ngạc, cô theo bản năng mà sờ sờ bụng của cậu bé, chiếc bụng vừa rồi còn eo óp lúc này đã hơi căng phồng lên rồi.
Khương Thư Lan không dám cho cậu bé ăn nữa, thấp giọng nói: “Đợi buổi tối rồi ăn tiếp, lúc này không ăn tiếp được nữa đâu.”
Lôi Vân Bảo liền lầm bầm mấy tiếng, rõ ràng vẫn còn muốn ăn tiếp.
Hà Ngọc Trụ ở giường trên thấy cảnh tượng này, ông ấy liền lấy một ít rễ tre núi từ trong túi của mình ra đưa qua cho cô: “Cho đứa nhỏ ăn một chút rễ tre sẽ dễ tiêu hóa hơn.”
Ông ấy cũng thấy cả hai vợ chồng Khương Thư Lan đều là người tốt nên mới xen vào việc của bọn họ như vậy.
Khương Thư Lan vẫn có hơi chần chừ, hiện tại cô chưa thể quá tin tưởng người khác được.
Chưa nói đến việc đồ ăn mà họ cho.
Lôi Vân Bảo chính là vì ăn một viên kẹo nên mới bị lừa bán đi như vậy.
Trong đúng lúc này, trên đầu Hà Ngọc Trụ lại sáng lên khu bình luận.
[Tôi cảm thấy người đàn ông này rất quen mặt.]
[+1]
[Tôi tra ra được rồi, người đàn ông này chính là truyền nhân đời thứ tư của Đồng Dược Đường ở thủ đô, Đồng Dược Đường vốn đang bị xuống dốc do sự xuất hiện của những nhà thuốc phương Tây, rơi vào tay ông ấy liền trở nên ngày càng lớn mạnh hơn, sau đó ông ấy liền trở thành người chế tạo thuốc Đông y số một quốc gia.]
[Có người đánh giá ông ấy là người tiên phong trong ngành sản xuất y dược.]
[Rễ tre núi mà ông ấy đưa trông như thế nào vậy? Rõ ràng là một trong những dược liệu rất quý giá, phải biết rằng sau đó, thuốc mà ông ấy bào chế rất khó có thể mua được.]
Đọc xong mấy bình luận kia, Khương Thư Lan mới có thể hoàn toàn yên tâm được, cô không chút do dự nào nữa mà nhận lấy rễ tre núi mà đối phương đưa cho.
Không quên nói câu cảm ơn.
Hà Ngọc Trụ cười cười: “Không sợ tôi sẽ hạ độc sao?”
Vẻ do dự của đối phương vừa rồi ông ấy cũng đã thấy được ở trong mắt rồi.
Khương Thư Lan lắc đầu, cầm lấy rễ tre núi mà Hà Ngọc Trụ đưa cho vào miệng của Lôi Vân Bảo.
Rễ tre núi kia chua đến mức khiến ngũ quan của Lôi Vân Bảo đều nhăn lại một chỗ.
Đến phiên Tiểu Thiết Đản, cậu bé lập tức che miệng mình lại, nói: “Cô, cháu không cần đâu.”
Cậu bé còn chưa ăn no, ăn rễ tre cho tiêu làm cái gì?
“Cô?” Hà Ngọc Trụ sửng sốt.
Đương nhiên là ông ấy rất ngạc nhiên rồi, lúc trước khi nhắc đến bệnh hen suyễn của đứa nhỏ, nhìn bộ dạng lo lắng của cặp vợ chồng kia, ông ấy còn tưởng cậu bé là con trai ruột của bọn họ.
Ngoài cha mẹ ra, có ai quan tâm đến tình trạng sức khỏe của đứa nhỏ đến như vậy được chứ?
Khương Thư Lan ừm một tiếng, dường như đã nhìn ra được thắc mắc của Hà Ngọc Trụ rồi, cô giải thích: “Đây là cháu trai tôi.”
Hà Ngọc Trụ thở dài một tiếng, cặp vợ chồng này khiến cho người không thích quản những chuyện của người khác cũng phải xen vào nói nhiều hơn mấy câu.
Thực ra khi gặp những người không ra gì ông ấy sẽ cũng đối xử không ra gì, nhưng gặp được người tốt như vậy, ông ấy hoàn toàn không thể bỏ mặc được.
Lương tâm thực sự không nỡ.
Hà Ngọc Trụ nghĩ nghĩ, coi như để báo đáp cho tấm lòng thiện lương của vợ chồng này.
“Đứa nhỏ nhà cô mắc bệnh hen suyễn cũng không dùng thuốc, chỉ có thể đưa thằng bé đến phương Nam sống, bảo đảm cho thằng bé có thể khỏe mạnh mà trưởng thành.” Nói xong, ông ấy lại chuyển chủ đề: “Nhưng cô nên nhớ, một khi đứa nhỏ quay về phía Bắc thì tính mạng rất dễ gặp nguy hiểm.”
Ông ấy tuy kiếm sống bằng nghề thu mua dược liệu, nhưng trong nhà nhiều thế hệ đều học về trung y, ông ấy lại là người rất xuất sắc nữa.
Sở dĩ phải đi thu mua dược liệu như vậy là vì bị người khác giở trò bịp bợm, dược liệu chính là người cộng tác quan trọng nhất của một bác sĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận