Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1259:

Gia đình Khương Thư Lan cũng không ngoại lệ, hầu như tất cả gà, vịt và cá đã sẵn sàng, tất nhiên bọn họ không thể làm thịt xông khói.
Ở trên đảo dù đã đến tháng mười hai âm lịch nhưng thời tiết vẫn như cũ tầm mười đến hai mươi độ, có thể mặc một chiếc áo khoác mỏng, thời tiết rất dễ chịu.
Tuy nhiên, thời tiết như thế này không thích hợp để làm thịt xông khói nên chỉ có thể ướp trước.
Còn về hải sản, ở ngay trên bờ biển, mấy người Khương Thư Lan, mẹ Khương và dì Lý đã đến bến tàu vài lần và mua rất nhiều tôm, cua, bạch tuộc, nghêu, cá đuôi gai và cá đù vàng.
Để chuẩn bị đón năm mới, Tết Âm lịch là chuẩn bị vào mấy ngày hôm nay.
Bến tàu cơ bản là vắng khách, ngư dân dựng sạp ngày thường đều đã đóng của về quê ăn Tết nên cần dự trữ hàng từ trước.
Nhìn cả nhà cọ cọ rửa rửa, chải chuốt một lúc, toàn bộ sân đã phơi rất nhiều đồ ăn.
Bà Chu đang phơi nắng và sắp xếp dược liệu cảm thấy toàn thân nóng ran, không khỏi thở dài: “Tết Nguyên Đán rồi, sao không lạnh chút nào.”
Trong những năm trước khi còn ở thủ đô, những ngày này là thời điểm lạnh nhất, ngay cả mặt trời cũng ít khi ló dạng.
Không khí lạnh thổi thấu vào tận xương, toàn thân bị lạnh muốn đau, làm cho người ta cảm thấy khó chịu khắp người.
Khương Thư Lan đang phơi rong biển, khi nghe thấy điều này, cô không thể không mỉm cười và quay lại: "Bà ơi, hòn đảo này bốn mùa quanh năm ấm áp, và hầu như không có mùa đông. Cho nên thời tiết ở đây mới thích hợp để dưỡng lão."
Dù là cha mẹ cô, ông nội Chu và bà nội Chu, rõ ràng sau khi đến đây, cảm giác như cuộc sống thoải mái hơn.
Không giống như khi còn sống ở vùng Đông Bắc hay thủ đô, suốt ngày phải mặc quần áo dài, người thì không thoải mái.
Nếu không thì tại sao đến mùa đông mấy đàn chim hay đi di trú.
Mấy con vật so với con người còn thông minh hơn.
Bà Chu nghe xong liền duỗi tay duỗi chân, cảm thấy ánh mặt trời sưởi ấm làm toàn thân thoải mái.
“Con nói đúng.”
“Bà nhìn ông nội con, buổi tối cũng không kêu đau khớp chân nữa.”
Trước kia khi ở thủ đô vào mùa đông, ông bạn già của bà rất hay bị lạnh chân, đau đến mức không ngủ được.
Bây giờ ra đảo rồi, đêm nào cũng được ngủ ngon đến sáng.
Ông Chu được nhắc đến đang ở bên cạnh dỗ đứa trẻ trong lòng, nghe vậy ngẩng đầu lên: “Thời tiết như thế này nên gọi lão Hứa qua đây mới thích hợp.”
Lão Hứa bị đau chân còn nặng hơn nhiều so với ông ấy.
Bà Chu suy nghĩ một chút: "Ông đi gọi điện thoại hỏi một chút đi. Tôi nhớ là đứa nhỏ Vệ Phương kia lúc trước có thể tới đảo."
Nếu như Vệ Phương tới, chẳng phải lão Hứa cũng có thể tới hay sao?
Ông nội Chu nói xong là làm ngay, chống nạng, ông ấy đi tìm điện thoại và gọi luôn.
Phải mất một lúc thì đầu dây bên kia mới trả lời.
Khương Thư Lan không biết đầu dây bên kia nói những gì, cô chỉ biết rằng ông nội Chu đã khen ngợi hòn đảo này khắp nơi, cái gì mà thời tiết ấm áp, cái gì mà hải sản phong phú, rồi trái cây phong phú và thức ăn phong phú.
Rất là tiện nghi.
Điều quan trọng nhất là không khí ở đây rất tốt, đặc biệt phù hợp với người lớn tuổi dưỡng lão.
Mọi người đang bận rộn trong sân đều không nhịn được cười cười, thầm nghĩ hiện tại ông nội Chu đã trở thành fan cuồng của đảo rồi.
Lúc đầu ông ấy là người không muốn đến đảo nhất, bây giờ đến đây rồi chắc cũng không muốn rời đi, bởi vì khí hậu ở đây quá dễ chịu.
Không chỉ hết bệnh hen suyễn mà chất lượng giấc ngủ của ông ấy cũng được cải thiện rất nhiều.
Bên kia không biết mình nói cái gì, ông Chu có chút thất vọng đi ra: “Lão Hứa nói ông ấy không tới được.”
Nói xong lời này, mọi người đều nhìn theo lại đây.
Nhìn thấy ông nội Chu tủm tỉm cười nói: "Ông ấy sắp bế cháu ngoại, định ở quê chăm sóc bọn nhỏ."
Mọi người lập tức hiểu ra.
“Hai vợ chồng Hứa Vệ Phương có….?” Bà nội Chu và thím Lý đều có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy, nói với tôi đã có thai được bốn tháng rồi, vợ chồng trẻ còn chưa biết chuyện, vợ Vệ Phương nghĩ bị bệnh dạ dày nên uống rất nhiều thuốc dạ dày.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận