Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 169:

Khương Thư Lan ừm một tiếng, chỉ tay vào đứa nhỏ còn đang ngủ, ý bảo Chu Trung Phong trông chừng một chút.
Còn mình thì nhanh chóng xuống giường đi rửa mặt, sau khi hoàn toàn tỉnh táo rồi, lúc quay về hai đứa nhỏ vừa rồi con mê man ngủ lúc này đã cầm bánh bao thịt để ăn.
Khươg Thư Lan nhịn không được mà nở nụ cười.
Chu Trung Phong đang cuốn bánh bột mì hành tây, thấy cô quay về rồi liền đưa bánh bao nóng qua cho cô: “Mau ăn đi, hai đứa nhỏ này ăn cũng nhanh quá rồi.”
Anh để một cái bánh trên bàn, Lôi Vân Bảo ngửi thấy mùi liền mở to mắt ra, tìm nơi toả ra hương vị kia.
Tiểu Thiết Đản cũng như vậy, hai người giống hệt nhau.
Lúc ở trên xe lửa như vậy, vì điều kiện không cho phép nên cũng không thể đánh răng được.
Lúc Khương Thư Lan nhận lấy bánh bao, nhìn thấy Chu Trung Phong đang cuốn bánh bột mì hành tây, ngưng một chút rồi thấp giọng hỏi: “Của anh đâu?”
Chu Trung Phong lắc đầu: “Anh ăn hay không đều như nhau hết, anh có mang theo đồ muối rồi, có thể ăn no là được.”
Đây vốn đã là đồ ăn rất tốt rồi, lúc phải đi làm nhiệm vụ, có gì đều ăn nấy luôn, có lúc sẽ ăn trái cây dại đã được nấu chín.
Khương Thư Lan hơi nhíu mày, bẻ một nửa cái bánh bao đưa qua: “Em ăn không hết được.”
Còn một chiếc bánh bao còn lại, hai người đều đi cho.
Cô cũng hiểu được lý do đối phương để lại một cái bánh.
Chính là cho Hà Ngọc Trụ của giường trên.
Chưa nói đến việc khi trước ông ấy có nói chuyện với Chu Trung Phong, nói về bệnh từ lâu của Tiểu Thiết Đản, sau đó ông ấy liền nhắc nhở bọn họ nhất định không được để Tiểu Thiết Đản quay về phương Bắc nữa.
Đây là người cứu mạng, bọn họ sao có thể không báo đáp được?
Chu Trung Phong nhìn thoáng qua bánh bao thịt, biểu cảm nhu hòa: “Em cứ ăn trước đi, ăn không hết rồi tính tiếp.”
Khương Thư Lan mặc kệ anh, trực tiếp bẻ một nửa cái bánh đặt ở trên bàn.
Cô vốn ăn rất ít, một chiếc bánh bao như vậy là đủ rồi, ăn nửa cái bánh bao này xong, sau đó lại ăn thêm ít cá khô rán nữa, như vậy là thoải mái rồi.
Đến khi ăn xong được một nửa rồi thì Hà Ngọc Trụ mới tỉnh giấc, tối qua ông ấy nằm suy nghĩ đến muộn nên giờ mới bị mùi hương làm cho tỉnh giấc.
Lúc này không khỏi ngó qua thăm dò.
Chu Trung Phong tiện tay đưa cái bánh bao nhân thịt heo qua cho ông ấy: “Đồng chí Hà, đây là để lại cho ông.”
Giữa đàn ông với nhau không cần khiêm nhượng, Hà Ngọc Trụ cũng không khách khí mà nhận lấy luôn.
Lúc xuống xe, ông ấy liền để lại một vài đơn thuốc, là thuốc mà ông ấy bào chế ra chuyên dùng để trị bệnh hen suyễn.
Đối với thầy thuốc mà nói thì đơn thuốc chính là vận mệnh của bọn họ.
Lúc Khương Thư Lan nhìn thấy đơn thuốc thì nhất thời cả kinh, liếc nhìn: “Thứ này cũng quá đắt rồi.”
Đáng tiếc là Hà Ngọc Trụ đã đi rồi.
Chu Trung Phong nâng đồng hồ lên nhìn giờ: “Chúng ta cũng chuẩn bị xuống xe thôi, chúng sẽ xuống xe ở nhà ga Dương Tỉnh, đem những kẻ buôn người này chuyển giao cho cục cảnh sát của Dương thành.”
Sau đó ngồi phà đến Từ huyện của Trạm thị, rồi lại chuyển tàu đi đến hải đảo.
Khương Thư Lan khẽ ừm một tiếng, đánh thức hai đứa nhỏ còn đang ngủ.
Ngồi xe gần năm mươi tiếng khiến bọn họ có chút mệt mỏi.
Sau khi xuống xe, Chu Trung Phong xách toàn bộ hành lý, bế Tiểu Thiết Đản, Khương Thư Lan thì xách theo lồng gà, bế Lôi Vân Bảo.
Trực tiếp tập hợp lại cùng với nhân viên tàu.
Nhà ga Dương thành cũng là một nhà xe, còn lớn hơn nhà ga của Bình Hương thị rất nhiều, người vừa xuống liền khiến nơi này vô cùng náo nhiệt.
Hơn nữa vừa xuống xe liền bị cái nóng ập vào mặt.
Ánh mặt trời chiếu thẳng trên mặt, chói đến mức có chút không mở được mắt.
Loại ánh nắng chói chang bỏng cả mặt này ước chừng phải đến ba mươi độ.
Khương Thư Lan vốn sinh ra lớn lên ở Đông Bắc, chưa bao giờ trải qua cảm giác nóng bức như thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận