Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1049:

Trong lòng Lôi Bán Đảo có chút chua xót, tất cả sự trưởng thành đều phải trả giá cao.
Có vẻ như biết chủ đề này không tốt lắm, sư trưởng Lôi chuyển sang đề tài khác: “Nếu con đi đến hải đảo... sẽ không giống với cấp bậc cũ, ngược lại con sẽ bị hạ nửa cấp, trước tiên giống với cấp bậc của bọn Trung Phong, bắt đầu đi lên từ đoàn cấp đi!”
Việc này, ông ấy còn phải đi thương lượng với tư lệnh Cao một chút.
“Cảm ơn lãnh đạo.”
Nhà họ Chu.
Bởi vì Chu Trung Phong trở về, nghỉ định kỳ tại nhà, rõ ràng cũng chỉ là nhiều hơn một người, cô lại cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng hơn hẳn.
Con do đối phương chăm sóc, cơm cũng do anh làm, thậm chí, nhà xưởng bên kia xảy ra vấn đề với đơn đặt hàng và hàng hóa, Chu Trung Phong cũng có thể giải quyết.
Khương Thư Lan chỉ cảm thấy từ sau khi sinh con, cô còn chưa bao giờ được thoải mái như vậy.
Khó có được giây phút nhàn nhã như thế, nhân lúc mặt trời còn chưa nắng gắt, ở dưới mái hiên đặt một cái ghế nằm, sau đó từ bên trong giếng nước, lấy ra hai quả dừa ướp lạnh.
Chặt miệng quả dừa, cắm một cái ống hút, sau đó ôm lấy quả dừa từ từ thưởng thức.
Trong thời tiết này, uống một quả dừa lạnh, quả thực là sảng khoái tinh thần.
Ngay khi Khương Thư Lan đang nhàn nhã thoải mái.
Lôi Vân Bảo đầu đầy mồ hôi, chạy từ bên ngoài về: “Cô!”
Khương Thư Lan thốt lên một tiếng ơi, theo bản năng nhìn về phía sau cậu bé, không thấy được Lôi Bán Đảo, cô hơi ngạc nhiên: “Lại đây, cô lau mồ hôi cho cháu.”
Lôi Vân Bảo kêu lên một tiếng ôi, tùy ý để đối phương lau.
Sau một lúc lâu, cậu bé lắp bắp nói: “Cô ơi, cha của cháu nói, cha muốn bồi thường cho cháu, về sau sẽ ở lại đây không rời khỏi cháu, cô nghĩ cháu nên tha thứ cho cha không?”
Đây là có ý gì?
Không bao giờ rời khỏi cậu bé?
Lôi Bán Đảo muốn rời khỏi quân đội để tới hải đảo sao?
Khương Thư Lan theo bản năng nhìn về phía Chu Trung Phong đang đứng ở một bên.
Chu Trung Phong suy đoán: “Chắc là chuyển đội về đây.”
Rất khó rời khỏi quân đội, nhưng lại có thể chuyển đội.
Điều này làm cho Khương Thư Lan thở phào nhẹ nhõm, đưa một quả dừa lạnh khác cho cậu bé, Lôi Vân Bảo hút một hơi: “Cháu nghĩ như thế nào, cháu muốn tha thứ cho cha không?”
Lôi Vân Bảo lắc đầu: “Cháu không biết.”
Khương Thư Lan thay đổi một câu hỏi khác: “Vậy cháu muốn có cha không?”
Chuyện này... Lôi Vân Bảo chần chờ một chút: “Muốn ạ."
Cậu bé muốn có cha, muốn có mẹ, sau đó bọn họ sẽ ở bên cậu bé.
Nhưng mà cậu bé biết sẽ không có khả năng.
“Vậy cháu biết lựa chọn như thế nào không?”
“Tiểu Bảo, cô dùng lời nói của người trưởng thành nói với cháu, cha của cháu muốn chuyển về hải đảo từ bên ngoài là đã phải trả giá rất lớn, cũng hy sinh rất nhiều thứ, nếu Tiểu Bảo vẫn không chịu tha thứ cho cha cháu, cha cháu sẽ chẳng có cái gì cả...”
Lôi Vân Bảo ngẩn người một chút: “Cháu nên tha thứ cho cha sao ạ??”
“Cháu nên tha thứ cho cha.”
Lần thứ hai là câu khẳng định.
Khương Thư Lan nhịn không được mà khẽ cười: “Được rồi, nếu đã có đáp án thì đi tìm cha của cháu đi!”
Lôi Vân Bảo chần chờ một chút: “Cô, cháu....”
"Ừ? Làm sao vậy?”
“Không có gì, hiện tại cháu sẽ đi tìm cha.” Lôi Vân Bảo giơ tay gạt tay áo, chạy mất dạng.
Khương Thư Lan nhịn không được mà cười: “Đúng là một đứa trẻ.”
Kỳ thật, trên thế giới này trẻ con là đơn giản nhất, bọn họ giống như tờ giấy trắng. Chỉ cần được chỉ dẫn đúng đắn thì sẽ có thể phân biệt được đúng sai.
Nhà họ Lôi.
Sau khi Lôi Bán Đảo nói chuyện xong với ông Lôi, thật ra trong lòng anh ta cũng không nắm chắc.
Sau khi Lôi Vân Bảo rời đi, anh ta vẫn luôn lo sợ bất an.
Anh ta sợ con không nhận anh ta, anh ta sợ con sẽ không trở lại, sợ từ giờ đến sau này, anh ta cùng với con sẽ hoàn toàn trở thành người xa lạ.
Mãi đến khi nghe được tiếng động bên ngoài.
Lôi Bán Đảo thở dài, anh ta nắm mẩu thuốc lá trong tay, cho đến giờ phút này, cũng đã được một giờ từ sau khi Lôi Vân Bảo rời đi, bên trong gạt tàn thuốc đã sắp chất đầy những mẩu thuốc lá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận