Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1417:

Hào khí ngút trời.
Một bát mì Dương Xuân năm mươi xu, ở trên bát có hai trứng gà, tổng cộng là năm mươi xu.
Chu Trung Phong như vậy chẳng khác nào là một người ăn uống tốn kém, Khương Thư Lan vẫn mời anh đến cùng.
Lời này làm mặt mày Chu Trung Phong cũng theo đó mà ôn nhu hơn: “Bọn anh đến đây chính là nhờ em nuôi rồi.”
Khương Thư Lan gật đầu như gà con mổ thóc.
Chu Trung Phong một hơi ăn hết chén lớn, còn ăn hết cả bánh bao nhỏ cùng tào phớ mà Nháo Nháo và An An không ăn xong.
Tuy nhiên Khương Thư Lan thật ra đã quen rồi, có điều khiến cho những người chung quanh nhìn mà ngốc luôn.
Đặc biệt là, mấy đứa bạn cùng phòng của Khương Thư Lan, các cô cũng là nghe được tin tức, đi theo đến đây muốn nhìn xem chồng và các con của Thư Lan một chút.
Thật không ngờ lại thấy được cảnh này.
Chồng của Thư Lan có sức ăn cũng đỉnh thật!
Có điều, đối phương trông đẹp, ngay cả động tác ăn cơm cũng đẹp.
Chu Trung Phong từ trước đến nay có giác quan nhạy bén, anh lập tức nhận ra ở phía góc có người đang nhìn lén bọn họ, thế là anh bèn hướng tới Khương Thư Lan nói: “Em quen họ sao?”
Khương Thư Lan theo ánh mắt của anh nhìn qua đó.
Sau khi nhìn thấy là các bạn cùng phòng trong ký túc xá, Khương Thư Lan không nhịn được mà bật cười, hướng tới các cô gái mà vẫy tay: “Đều lại đây đi.”
Chuyện này làm ánh mắt của đám người Phương Cầm sáng lên, cuối cùng cũng có thể đứng đắn lấy cớ đi qua đó.
“Thư Lan, những người này là?” Một hồi qua đi, Phương Cầm liền nhịn không được mà tò mò nói.
Nhất quyết phải cùng Khương Thư Lan xác nhận cho bằng được.
Thật sự là một lớn hai nhỏ này quá thu hút sự chú ý, quá đẹp.
Khương Thư Lan trực tiếp thỏa mãn nguyện vọng của Phương Cầm: “Người này là chồng tôi, Chu Trung Phong.”
Chu Trung Phong hướng sang các bạn cùng phòng của Khương Thư Lan gật gật đầu, với những người khác thì có chút lạnh lùng, mang theo vài phần sắc bén, Phương Cầm và Mã Phượng Hà vẫn ổn.
Sắc mặt của Nghê Tĩnh Xuân đang tốt liền trắng bệch, cô bị dọa sợ.
Cũng may Khương Thư Lan kịp thời giải vây, lại đẩy hai đứa vui vẻ tinh nghịch Nháo Nháo với An An qua đó: “Đây là bọn trẻ nhà chúng tôi, Nháo Nháo với An An, mau chào các dì đi con.”
Nháo Nháo cười tủm tỉm mở miệng: “Chị, các chị chính là bạn học của mẹ em sao?”
Cái tiếng “chị” này là gọi Phương Cầm, Mã Phượng Hà, Nghê Tĩnh Xuân một cái, đôi mắt của bọn họ đều theo đó mà sáng lên.
“Đúng vậy đó.”
“Chị kia nhất định là xuất sắc giống như mẹ của em.”
Chuyện này… mọi người đều cùng nhau an tĩnh hơn.
Phương Cầm càng bật cười ha ha ha: “Em cũng thật biết cách nói chuyện.”
“Làm gì có đâu, làm gì có.”
Khương Thư Lan có chút muốn giấu mặt, cô không biết làm sao bây giờ, tính tình của thằng cả nhà mình thế này, có vẻ như theo tuổi lớn lên, càng ngày càng dùng được.
Không thấy được An An ho he gì cả, cứ lẳng lặng mà ngồi im ở một bên, chỉ có Nháo Nháo, cái miệng nhỏ bá bá, sau một lúc, khiến cho các bạn cùng phòng của Khương Thư Lan đều vui đến mức mặt mày hớn hở.
Thậm chí khiến cho Nghê Tĩnh Xuân đều quên mất cảm giác sợ hãi đối với Chu Trung Phong.
Có thể tưởng tượng rằng Nháo Nháo lảm nhảm nhiều vô cùng.
Chờ nói lảm nhảm xong, Khương Thư Lan mới đề cập đến chuyện chính: “Nghỉ hè rồi các cô định khi nào về?”
Phương Cầm: “Tôi thì lúc nào cũng đều có thể về được.”
Nghê Tĩnh Xuân hiếm lắm mới nhéo nhéo mặt của Nháo Nháo: “Tôi chờ có vé rồi về.”
Cha đi rồi, trong nhà chỉ mỗi một người là mẹ cô, cô phải đi về ở bên cạnh bà ấy.
Ngược lại là Mã Phượng Hà hơi do dự một chút: “Nghỉ hè tôi không định trở về, tôi muốn ở đây kiếm sống, để đỡ phí sinh hoạt.”
Cô trở về một chuyến, tiền xe quá đắt.
Thật sự là không đủ để chi tiêu.
Chuyện này làm cho Khương Thư Lan bất ngờ, lời nói đến bên miệng, lại sửa lại trong miệng: “Chắc là cô chờ đến lúc có phiếu điểm xong rồi đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận