Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 729:

Bà đang bóc hết lớp này đến lớp khác, cứ lột và lột.
Bà cũng không quên đưa vào miệng Khương Thư Lan một quả.
Giống như khi cô còn nhỏ vậy, dù ở nhà có món ăn ngon nào trong bếp, miếng ăn đầu tiên luôn được dành cho cô.
Khương Thư Lan sờ sờ bụng, trong lòng hơi lo lắng: “Mẹ, bác sĩ La yêu cầu trong thời gian này con nên ăn ít lại, kiểm soát lượng ăn vào, nếu không đến lúc đó sẽ bị khó sinh, còn phải đến một bệnh viện lớn ở Dương Thành để sinh nữa!”
“Bậy bậy bậy!”
“Đừng nói mấy câu xui xẻo này nữa.”
Mẹ Khương nói ‘bậy bậy’ mấy lần liền: “Ăn cơm xong mẹ dẫn con đi lên đảo tập thể dục.”
Khương Thư Lan biết mẹ Khương sợ chủ đề này, cho nên cô cũng không nói nhiều nữa.
Thay vào đó, sau khi mẹ Khương bóc khoảng hai túi vải, cô nhỏ giọng thì thầm: “Mẹ ơi, mẹ lấy đường phèn giúp con với.”
Cô dám chắc chắn trên toàn bộ hòn đảo này, nhà bọn họ là có thức ăn đầy đủ nhất.
Vì nhà bọn họ chịu ăn, mẹ Khương nghe vậy, đương nhiên là không từ chối.
Sau khi bà đi ra ngoài, Khương Thư Lan cho vải đã được bóc vỏ và xoài thái lát vào rổ riêng.
Cô quay lại tủ năm hộc tìm hai lọ thủy tinh mang ra, hai lọ thủy tinh này cũng không phải thứ khác, đúng là đồ hộp mà Tiêu Ái Kính mang theo khi chị ta đến xin lỗi.
Ăn xong đồ hộp bên trong xong, hai cái lọ thủy tinh vẫn còn dùng tốt, Khương Thư Lan thấy tiếc nên không vứt đi.
Bây giờ không phải là có ích rồi à?
Khi mẹ Khương quay lại, bà nhìn thấy Khương Thư Lan với cái bụng to đang nhón mũi chân mò mẫm trong ngăn tủ năm hộc.
Mi mắt bà chợt giật nảy: “Con ngồi xuống cho mẹ, ngồi xuống đi, con muốn lấy gì để mẹ lấy cho.”
Đời này bà sinh năm đứa con, bụng cũng chưa bao giờ to giống như Thư Lan.
Khương Thư Lan không khỏi cười khổ: “Mẹ, con thực sự không sao cả.”
Mẹ Khương không theo ý cô, sau khi lấy hai lọ thủy tinh xuống, bà nói: “Con định làm gì thì cứ nói với mẹ, mẹ làm cho con.”
Có lẽ chỉ có trước mặt mẹ ruột mới có thể có loại mạnh mẽ cẩn thận như vậy.
Từ trước đến nay tính Khương Thư Lan không bao giờ thích tranh luận với người khác, vì vậy cô thật thà nói: “Mẹ cho lọ thủy tinh này vào nồi, nấu ở nhiệt độ cao để tiệt trùng.”
Mẹ Khương làm theo lời cô.
Sau khi lọ thủy tinh được đun sôi ở nhiệt độ cao, sau đó nhấc ra và để khô, Khương Thư Lan còn để chúng vào một cái bát tráng men.
Sẽ có vi khuẩn trong không khí, cô không muốn để vi khuẩn tiếp xúc với cái chai.
Tiếp theo, mẹ Khương không thể làm được, Khương Thư Lan định sẽ tự tay làm.
Đầu tiên, cô cho nửa gáo nước vào nồi, sau đó cho đường phèn vào, nhưng khi nhìn thấy Khương Thư Lan cho đường phèn vào, mí mắt mẹ Khương nhảy lên: “Thư Lan, con không cần bỏ nhiều như vậy chứ?”
Đổ vào hai ba lạng cùng một lúc, thế thì lãng phí quá.
Khương Thư Lan: “Mẹ, con tự biết canh chừng được mà.”
Mẹ Khương không nói gì nữa, trong lòng run lên, cũng may Thư Lan gả cho Trung Phong, nếu gả cho người chồng thiếu điều kiện chắc không thể nuôi nổi Thư Lan, cũng không chịu nổi tính nết như này của Thư Lan.
Khương Thư Lan biết cả đời mẹ cô tỉ mỉ, nên cũng không cãi cọ với bà.
Khi trái cây đóng hộp này được làm ra, đã không còn là vấn đề của hai lạng đường phèn nữa.
Lợi nhuận lấy được từ việc này còn gấp mấy chục nghìn lần hai lạng đường phèn.
Sau khi đường phèn và nước được đun sôi thành nước đường sủi bọt, hương vị ngọt ngào tràn ngập trong không khí.
Hai đứa nhỏ đi theo mùi hương mà tìm tới: “Cô ơi, cô đang làm gì vậy ạ?”
Thơm quá đi, bọn nhỏ nuốt nước bọt ừng ực.
Khương Thư Lan dùng đũa sạch nhúng vào nước đường, cho hai đứa nhỏ nếm thử rồi dùng hoa quả đuổi hai đứa ra ngoài.
Sau đó cô cho xoài đã cắt miếng vào đun với nước đường.
Tuy nhiên cô cũng không nghe theo bình luận nói đun trong ba phút mà chỉ đun sôi trong một phút, sau khi nhận thấy xoài có dấu hiệu mềm đi, cô lập tức cho miếng xoài vào bình thủy tinh để giữ ấm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận