Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 919:

“Đương nhiên là vậy rồi.”
Tiểu Thiết Đản cười hì hì: “Đó là cô của con, là một người cô độc nhất vô nhị đó!”
Là một người cô mà cậu nhóc rất yêu thích.
Dứt lời, cậu nhóc từ chiếc áo bông của mình, tháo cái túi nhỏ xuống, bên trong toàn là những thứ mà cậu nhóc chuẩn bị cho anh tư Khương.
“Cha, đây là thuốc bôi, nghe người ta nói rất là tốt cho vết thương.”
“Cái này là dùng để cố định chân, con đã kêu người làm một cái đồ mẫu dạng nhỏ, sau này cha có thể dựa vào nó để làm một cái to hơn, xem xem có thể thử không.”
“Còn có cái này, đây là đồ hộp, cha, người rất là thích ăn đồ ngọt, đây là quả vải đóng hộp .”
Tiểu Thiết Đản lấy mỗi một thứ ra, sắc mặt của anh tư Khương đều ôn hòa thêm một phần.
Cho đến sau cùng, nhìn thấy mười mấy món đồ, sống mũi anh ấy có chút cay cay: “Con là một đứa con nít, nhọc tâm nhiều như thế để làm gì?”
Tiểu Thiết Đản nheo mũi lại: “Không nhọc lòng, chỉ cần nhìn thấy những thứ mà cha dùng được, con đều cầm trên tay hết cả.”
Nói xong, cậu nhóc đang định lật tấm chăn ra.
“Cha, chân của cha còn đau không?” Đang định tự mình đi xem qua vết thương.
Ở trước mặt Khương Thư Lan bọn họ, Tiểu Thiết Đản là một cậu bé 5 tuổi, ở trước mặt một người cha tàn tật, Tiểu Thiết Đản lại là một đứa con trai có thể tự mình đảm đương mọi việc.
Anh tư Khương làm sao mà có thể để cậu nhóc nhìn được chứ, nhìn vào sẽ dọa sợ người.
“Không đau nữa, sớm đã không thấy đau nữa rồi.”
“Vậy để con xoa bóp cho cha, con học từ người bà kia đó ạ, bà ấy bảo, nếu chân đang bị thương, mà được xoa bóp, vậy thì rất hiệu quả đó.”
Còn đối với việc là chỗ nào tốt lên, Tiểu Thiết Đản cũng không biết.
Nhìn vào đứa con bé bỏng, dùng đôi tay nhỏ bé, dốc hết sức lực mà nắn nhẹ từng chút trên đùi anh ấy, cảm xúc trong lòng của anh tư Khương đều lẫn lộn hết cả.
Cảm động, phức tạp, đau lòng, Tiểu Thiết Đản của nhà anh ấy chỉ mới 5 tuổi thôi đó, nhưng đã sớm như là một ông cụ non rồi.
Đều là tại vì người cha vô dụng này cả.
Đợi đến lúc mà trên sống mũi của cậu nhóc lấm tấm mồ hôi, anh tư Khương lau giúp: “Đi lên nhà trên, nói chuyện với những anh họ của con, đem những món đồ tốt của con cũng chia cho bọn họ một phần.”
Tiểu Thiết Đản có chút không nỡ, nhưng lại nghĩ đến việc, đều là những món cho anh họ, liền nhảy tót xuống giường, còn không quên quay đầu sang nhắc nhở: “Vậy cha à, cha đợi con một chút, con đem đồ đến cho các anh, con lại quay vào để xoa bóp cho cha.”
Vốn dĩ cha khương đang định qua bên đó trò chuyện với con trai mình, nghe xong tới đây, ông ấy nhất thời liền lui xuống.
Đợi Tiểu Thiết Đản ra ngoài cùng anh họ phân chia các món đồ, cha Khương mới đẩy cửa đi vào trong.
“Cha?”
Mặc dù biết rằng cha mình đã quay trở về, anh tư Khương vẫn có chút ngạc nhiên mừng rỡ.
“Cha đến thăm con, chân có đỡ hơn không hả?”
Ở trước mặt con còn có thể kiên cường chịu đựng, ở trước mặt cha mình, anh tư Khương lại lắc đầu, khổ sở nói: “Vẫn là như vậy.”
Cha là đại phu, anh ấy cũng không thể che giấu cha mình được.
Lời nói này khiến cho cha Khương có chút thất vọng: “Không sao, đợi đến tối trước khi mà con tắm rửa ngủ nghỉ ăn cơm, cha sẽ dùng tiêm giúp con châm cứu, loại bỏ đi hàn khí.”
Cái chân bị thương không nhúc nhích được. Trời vào mùa đông, chẳng qua là do nặng hàn khí.
Anh tư Khương gật gật đầu, anh ấy cứ như muốn nói gì nhưng lại thôi: “Tiểu Thiết Đản ở nhà em gái có nghe lời không ạ? Chồng của em gái có tỏ vẻ chán ghét với Tiểu Thiết Đản không?”
Nếu như mang lại phiền phức, anh ấy…. Anh tư Khương phát hiện ra rằng chính bản thân mình lại vô dụng đến như vậy, không ngờ anh ấy cũng không còn cách nào khác.
Quay trở về là con đường chết, nghĩ tới điều này, sắc mặt của anh tư Khương tỏ vẻ lo lắng hơn vài phần: “Cha, sao người lại dẫn theo Tiểu Thiết Đản quay về cơ chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận