Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 445:

“Hèn gì người dân địa phương lại xung đột với bọn họ như vậy, không đánh chết bọn họ từ bên trong đã là may lắm rồi.”
Miêu Hồng Vân cũng rất sốt ruột nên có chút độc mồm độc miệng.
Không thể trách chị ấy giận dữ quá mức được, chồng mình cùng với phó đoàn Chu phải thức bao nhiêu đêm mới miễn cưỡng hòa hoãn lại được hai bên cục diện đang căng thẳng.
Vất vả lắm mới yên ổn được như vậy, thế mà lại bị nhóm chuyên gia đi tới đây phá hủy.
Lúc này thì tốt rồi, đêm nay lại có không biết bao nhiêu người vợ quân nhân ngủ không được ngon tiếp.
Bọn họ cũng là vợ của quân nhân, sợ nhất là tình cảnh bộc phát xung đột như vậy, hơn nữa đối tượng lại còn là dân chúng, người tham gia quân ngũ vẫn luôn phải cố kỵ với bọn họ vô cùng, đến cuối cùng người bị thương cũng chỉ có thể là mấy quân nhân kia mà thôi.
Khương Thư Lan nghe xong không khỏi nhíu mày: “Bây giờ chỉ có thể chờ kết quả thôi sao?”
Miêu Hồng Vân gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta ngoài chờ đợi ra thì cũng không còn có cách nào khác nữa hết.”
“Giá mà có người có thể báo tin cho chúng ta thì tốt rồi.”
Đương nhiên đây cũng chỉ là chuyện mà bọn họ nghĩ muốn mà thôi, quân đội cũng có quy củ của quân đội, bọn họ chỉ là người nhà của quân nhân, không thể phá luật được.
Chu Trung Phong đi theo Hầu Tử, một đường đi thẳng tới rừng cao su, thậm chí trên đường đi còn gặp đội trưởng Na đi lối tắt lên đó.
Hai người chạm mặt nhau, đội trưởng Na liền hỏi: “Cũng biết rồi đúng không?”
Chu Trung Phong gật đầu.
Đội trưởng Na đá một vỏ dừa khô, có chút tức giận: “Nhóm chuyên gia kia bị điên hết rồi sao? Sao lại đến sớm như vậy, đã lén tới rồi lại còn không thèm tìm chúng ta, trực tiếp tìm tới rừng cao su, còn chém mất cây cao su của người ta, ai mà chịu nổi chứ?”
Dân chúng coi rừng cao su kia như mạng sống của mình, chính là bảo bối có thể đổi lấy được tiền.
Có thể bảo trì được tình trạng hai bên không xung đột đến mức này, tiến hành việc tiếp tục đàm phán vẫn là chuyện về sau của hải đảo, danh tiếng dường như vẫn tốt.
Chưa bao giờ ăn hiếp người khác, ngược lại phần lớn bộ phận còn giúp đỡ người dân, nghĩ cách cứu nạn trên biển.
Sâu hơn nữa, cứ mỗi khi đến vụ mùa, mấy người tham gia quân ngũ còn có thể chủ động đi giúp dân bản xứ đi làm việc nhà nông.
Nhiều năm như vậy, hai bên căn bản cũng đạt được sự tín nhiệm với nhau.
Nhưng sự tín nhiệm này đã bị nhóm chuyên gia kia đánh vỡ rồi.
Sắc mặt Chu Trung Phong có hơi lạnh lùng, cảm xúc vậy mà vẫn rất bình tĩnh: “Tới đó rồi nói sau.”
Bên ngoài rừng cao su.
Ánh trăng trắng ngần đã lên đến đỉnh đầu, ánh sáng của trăng chiếu xuống mặt đất, như thể phủ thêm một tầng ngân sa cho những chiếc lá trên cây cao su vậy.
Nhưng mà lúc này đây chẳng còn ai bận tâm đến việc thưởng thức cảnh đẹp này nữa.
Một hàng tận năm sáu chuyên gia đang bị người dân bản xứ trói lại, còn bị trói trực tiếp vào cây cao su, vị trí mà bọn họ đang bị trói trên mấy cây cao su kia, đang chảy ra không biết bao nhiêu là dịch cao su trắng.
Lúc này đây, mấy chuyên gia kia đang phẫn nộ mà rít gào: “Mấy người mau thả bọn tôi xuống, chúng tôi là chuyên gia của quân đội, là người chuyên môn nghiên cứu mấy cây cao su này.”
“Mấy người tự mình trói chúng tôi vào cây cao su như vậy, đây là hành vi trái pháp luật, chúng tôi có thể đi kiện các người đó.”
Bọn họ đều là chuyên gia tới từ thành phố lớn, không hề muốn tới hải đảo này làm gì hết, nhưng mà thù lao mà quân đội trả cho bọn họ quá dày. Thế nên lúc này mới tới đây như vậy.
Chỉ là không ngờ, nghi thức hoan nghênh mà bọn họ tưởng tượng đã không có, ngược lại vừa mới đi vào rừng cao su, lúc chém một cây cao su để làm nghiên cứu, đã bị người dân trói vào như vậy rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận