Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1471:

Nháo Nháo thấy không có ai giúp đỡ mình, không khỏi trở nên trầm mặc.
"Anh biết rồi."
Cậu lạnh lùng mà bước đi vào trong phòng, đóng chặt cửa lại.
Khương Thư Lan cùng với Chu Trung Phong quay qua nhìn nhau, đáy mắt Khương Thư Lan không giấu nổi vẻ lo lắng.
Nhưng ngược lại An An lại vô cùng bình tĩnh: "Mẹ, đừng quản anh ấy, cứ để anh ấy tự mình nghĩ thông suốt là được."
"Con đi đọc sách đây."
So với Nháo Nháo thì An An luôn khiến người ta an tâm hơn rất nhiều, chưa từng phải khiến cho hai vợ chồng Khương Thư Lan phải bận lòng vì chuyện gì.
Khương Thư Lan ừ một tiếng, lại nhìn qua căn phòng im ắng mà Nháo Nháo đang ở bên trong, thu hồi ánh mắt quay qua hỏi An An: "Con định thi vào trường nào?"
Thành tích học tập của An An vô cùng xuất chúng.
An An suy nghĩ một chút rồi thản nhiên nói: "Học đại học mà mẹ đã học, học đại học mà ông bà đã học."
Cậu muốn đi theo con đường mà người lớn trong nhà đã đi, sau đó tự kiếm tìm con đường khác để đi.
Lúc này đây, Khương Thư Lan với Chu Trung Phong lại quay qua nhìn nhau, thản nhiên gật đầu: "Vậy thì con đường tương lai phía trước của con có lẽ sẽ không dễ dàng gì."
Thanh Đại không phải trường có thể dễ dàng tuỳ ý mà đỗ vào được.
"Mẹ, chút tự tin này con vẫn có."
An An nở nụ cười, từ trước đến nay cậu vẫn luôn là người rất trưởng thành, rất ít khi lộ ra vẻ kiêu ngạo trẻ con.
Khương Thư Lan cười lên: "Được rồi, tin tưởng con."
Đợi khi An An đi rồi, Khương Thư Lan không khỏi nói với Chu Trung Phong: "Nếu như Nháo Nháo có thể hiểu chuyện được bằng một nửa An An thì có lẽ chúng ta đã không mệt đến vậy rồi."
Mấy năm nay, Khương Thư Lan luôn đầu tư vào hết công ty này đến công ty khác, làm bên tài vụ cho hết công này đến công ty kia, nhưng cô vẫn luôn cho rằng mấy việc này còn không mệt bằng việc dạy Nháo Nháo.
Làm việc chỉ mệt thân, còn dạy Nháo Nháo thì mệt từ thân đến tâm.
Chu Trung Phong lại lắc đầu: "Như vậy cũng tốt, ít nhất khi dạy được Nháo Nháo rồi, chúng ta sẽ có cảm giác như đạt được thành tựu nào đó."
Nếu không thì mấy người còn không có chút nổi loạn nào như Thiết Đản cùng với An An, cũng chẳng cần người lớn như bọn họ phải nói nhiều, đối phương cũng đã làm rất tốt việc của mình rồi.
Như vậy bọn họ sẽ không có cảm giác như đạt được thành tựu gì đó.
Nhưng Nháo Nháo lại không cho phép bọn họ biết được cảm giác nuôi dạy một đứa trẻ bình thường là như thế nào.
Khương Thư Lan: "Cảm giác thành tựu kia cho anh thêm mấy phần nữa nhé, có được không?"
"Không được."
"Một đứa thôi là đủ lắm rồi."
"Anh đã nghĩ qua việc nếu như Nháo Nháo không đỗ được đại học thì sẽ phải làm thế nào chưa?"
"Cho ở lại hải đảo làm quân nhân đi."
Ngữ khí của Chu Trung Phong rất bình thản: "Thư Lan, chúng ta không thể chỉ có một đứa con tài giỏi được, vì những đứa con càng tài giỏi thì sẽ phải đi càng xa, rời xa khỏi hải đảo này, giống như cha mẹ anh, giống như anh, giống như Thiết Đản vậy."
"Chúng ta cũng vậy, chúng ta không có lỗi với đất nước, nhưng lại có lỗi với cha mẹ và người thân mình."
"Vẫn luôn cần có những đứa trẻ bình thường, ở bên cạnh cha mẹ, sống một cuộc đời hết sức bình thường, bầu bạn với cha mẹ, chăm sóc cho cha mẹ tới cuối đời, em cảm thấy như vậy không tốt sao?"
Không!
Nhưng đúng là như vậy thật.
Những người tài giỏi đều được gửi gắm cho quốc gia rồi. Làm cha mẹ sẽ phải chịu cảnh cô đơn, ông bà nội Chu đã từng phải như vậy.
Sau này có lẽ anh tư Khương của nhà cô cũng sẽ phải như vậy, Thiết Đản đi tới căn cứ ở Tây Bắc rồi, cả đời này cơ hội để cậu ấy quay về nhà là rất thấp.
Cậu ấy không phụ đất nước, nhưng đành phải có lỗi với cha mẹ.
Đây là chuyện bất đắc dĩ, khó mà thực hiện vẹn toàn được cả hai việc.
Mà sau này, khả năng cao là An An sẽ phải đi vào con đường đó, bọn họ quá tài giỏi rồi, giỏi đến mức vô cùng nổi bật trong lĩnh vực hoạt động của mình.
Đã được định sẵn khó mà làm một người bình thường được, khó mà ở bên cạnh cha mẹ, chăm sóc cho bọn họ đến cuối đời được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận