Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 902:

Chu Trung Phong ho nhẹ một cái, nhỏ giọng nói: “Anh không kén chọn.”
Hai người mắt đưa mày lại đều bị mọi người nhìn thấy rõ.
Đám đàn ông đều trao đổi bằng ánh mắt, xem ra đây là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Mấy người phụ nữ, có cả Từ Lệ Phương đều khá khiếp sợ, đây là Chu Trung Phong sao? Người mà dịu dàng đến mức chảy nước như này ư?
Mấy người họ đều không thể tin nổi.
Thấy Chu Trung Phong và Khương Thư Lan đều ngồi xuống, Bành Văn Binh là người biết tổ chức nên chủ động mời bọn họ lên ngồi ở vị trí đầu.
“Trung Phong, em dâu, buổi tụ họp lần này được tổ chức là vì hai người. Tới đây tới đây, vị trí đầu tiên này hai người để ngồi là hoàn toàn xứng đáng.”
Chu Trung Phong lắc đầu nói: “Không cần.”
Sau đó anh kéo Khương Thư Lan ngồi xuống vị trí ở bên ngoài, cũng chính là vị trí mà lúc trước Cao Thải Hà đã để trống.
Lần này, sắc mặt của Bành Văn Binh cũng thay đổi, vẻ mặt mọi người cũng khác nhau. Đây là Bành Văn Binh không lôi kéo được.
Lúc đầu khi Bành Văn Binh tổ chức buổi tụ họp thì mọi người còn suy đoán. Nếu anh ta có thể mời Chu Trung Phong tới có phải điều này có nghĩa là nhà họ Bành muốn hợp tác với nhà họ Chu không.
Nhưng nhìn thái độ lạnh nhạt, không hề nể mặt mũi của Chu Trung Phong thì bọn họ lập tức hiểu rõ trong lòng. Chu Trung Phong vẫn chướng mắt Bành Văn Binh.
Trong lòng mỗi người đều có một cái cân, họ bắt đầu tính toán.
Chỉ có Hứa Vệ Phương là như mở cờ trong bụng: “Tôi đã nói rồi, tôi là em trai mà anh Chu quan tâm. Sau này nếu như mấy người tổ chức tụ họp mà không gọi tôi thì tôi sẽ mách tội với anh Chu. Dù sao, anh Chu thương tôi nhất mà…” Giọng nói ỡm ờ nhưng lại có chút dọa người.
Quả nhiên Hứa Vệ Phương vừa nói xong thì trong lòng mọi người đều khó chịu như thể ăn phải phân.
Sao đến loại chuyện này cũng khiến cho một kẻ không đứng đắn như Hứa Vệ Phương đắc chí được nhỉ?
Hứa Vệ Phương này sau một hồi tính toán, lúc trước vẫn luôn muốn mời Chu Trung Phong và Khương Thư Lan tới phía trước ngồi, Bành Văn Bình cũng không nhắc tới đề tài kia nữa.
Sắc mặt anh ta cứng ngắc đổi đề tài: “Vậy tới phía trước kia đi, ngồi chỗ nào cũng được.”
Chu Trung Phong ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, ừ một tiếng. Không hề phản bác lại lời Hứa Vệ Phương nói trước đó.
Hôm nay anh có thể dẫn theo vợ ra, một phần là vì nhận người, một phần khác quả thật cũng có ý ra mặt vì Hứa Vệ Phương.
Hứa Vệ Phương này tuy tuỳ tiện nhưng tâm địa không xấu.
Không những không xấu, ở phương diện đối đãi bề trên còn rất có hiếu.
Chu Trung Phong cảm thấy, nhìn vào cảnh bản thân hàng năm không ở nhà, toàn dựa vào Hứa Vệ Phương chăm sóc ông bà nhà mình qua mấy năm nay.
Ở điểm này mà nói, gọi Hứa Vệ Phương là em trai anh cũng không quá.
Có lẽ, theo như Chu Trung Phong thấy, em trai ruột cũng chưa chắc có thể làm được tới mức như Hứa Vệ Phương.
Coi lão nhị Chu gia như lão nhị Hứa gia nhà bọn họ mà đối đãi.
Người ở đây đều rất sắc bén, lập tức nhận ra Chu Trung Phong thế mà không hề phản bác lại lời nói của Hứa Vệ Phương.
Đại gia lập tức trao đổi ánh mắt.
Bọn họ không mang theo Hứa Vệ Phương chơi, là bởi vì Hứa Vệ Phương tuy rằng đã tốt nghiệp đại học, nhưng hắn ta chơi là chính, trước khi học ở trường đã đi làm một đoạn thời gian.
Sau đó hắn ta lại từ chức, một thời gian dài sau đó cũng không hề đảm nhiệm chức vụ gì.
Thậm chí ngay cả công việc chính thức cũng không có.
Hơn nữa, Hứa Vệ Phương này ngày ngày đều nghỉ hưu trong văn phòng, dáng vẻ không hề có chí tiến thủ, giống như đã về hưu dưỡng lão vậy.
Quả thật không có đề tài chung với bọn họ.
Cứ như vậy, cuối cùng liền tách ra khỏi vòng này, mà hôm nay, Hứa Vệ Phương thốt ra lời này, hơn nữa, Chu Trung Phong cũng chưa hề phản bác gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận