Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1061:

Sĩ quan hậu cần họp mà không chuyên tâm, trong tay còn cầm đơn đặt hàng, lấy bút viết viết vẽ vẽ.
"Sĩ quan hậu cần?" Sư trưởng Lôi gọi liên tục ba tiếng.
Sĩ quan hậu cần mới hoàn hồn, đứng lên nói: "Dạ, có gì lãnh đạo cứ nói."
"Tật xấu mỗi lần mở họp là làm việc riêng của cậu phải sửa lại cho tôi."
Sĩ quan hậu cần cười khổ: "Tôi cũng muốn sửa lắm chứ, nhưng mà lãnh đạo à, bốn nhà máy cộng thêm tất cả căn tin của bộ đội trên hải đảo đều giao hết cho tôi, tôi còn hận mình không thể phân ra thành tám khúc để xài đây này."
"Đừng nói làm việc riêng trong giờ họp, ngay cả buổi tối nằm mơ tôi còn mơ thấy đơn đặt hàng của nhà máy không xuất hàng hoá ra được kia kìa."
Lần xưởng bị cháy hôm trước đã khiến sĩ quan hậu cần sợ tới già rồi.
Hmm....
Sư trưởng Lôi trầm ngâm một lát: "Không phải Tiểu Khương đang giúp cậu sao?"
"Đúng là cô ấy đang giúp tôi, không chỉ giúp tôi, cô ấy còn là người đáng tin cậy nhất của bốn nhà máy này."
Sau đó sĩ quan hậu cần nhìn Chu Trung Phong: "Ông cứ hỏi đoàn trưởng Chu là biết, trước đó khi Tiểu Khương bận bịu, đến cả việc thay tã lót cho bọn nhỏ cô ấy cũng chẳng rảnh lo."
Bọn họ có ai mà không vội đến nỗi chân không chạm đất chứ?
Sư trưởng Lôi và tư lệnh Cao liếc mắt nhìn nhau.
"Vậy chỉ còn cách đề bạt thôi, cậu và Tiểu Khương chọn ra một người cấp dưới rồi đề bạt lên quản lý tiếp hai người, đâu thể chuyện nào cũng dựa vào mấy cậu được."
Lời này do tư lệnh Cao nói: "Hơn nữa, sĩ quan hậu cần, công việc chính của cậu là ở đơn vị bộ đội chúng ta, còn nhà máy chỉ là nghề tay trái."
Đơn vị bộ đội ở hải đảo có nhiều quân ngũ tham gia như vậy, ăn uống tiêu tiểu đều phải dựa vào sĩ quan hậu cần đây này.
Sĩ quan hậu cần không kiềm được trừng mắt: "Biết thì biết đó, nhưng tôi không thể bỏ mặc mấy nhà máy bên đó được."
Nhà máy là do cậu ấy và Khương Thư Lan dựng lên từng chút một. Tuy nói nó là nhà máy nhưng thực tế nói rằng nó y như con đẻ của mình cũng không quá.
Vất vả lắm mới hầu hạ đứa con đến nỗi làm ra ăn nên. Hiện giờ bảo cậu ấy rời đi không phải muốn mạng của cậu ấy hay sao?
Vả lại, chúng đều là biến tướng của gà mái đẻ trứng vàng. Nếu như bỏ mặc, con gà mái này không đẻ trứng nữa thì đừng nói ăn thêm cơm mà ngay cả quần áo cũng không còn mua nổi.
Tư lệnh Cao cũng không khiến cậu ấy khó xử: "Chỉ cần cậu có thể đảm bảo duy trì nhịp độ công việc hai bên thì chúng tôi sẽ tùy theo cậu."
"Cũng được, đến lúc đó tôi sẽ tìm kiếm trợ lý cho mình, ít nhất hai người, nhiều nhất bốn người."
"Được.”
"Có thể cho biên chế không?"
"Không, bộ đội không có nhiều biên chế đến vậy, chỉ được phát tiền lương bình thường mà thôi."
Hai bên lại lần nữa lâm vào giằng co.
Sư trưởng Lôi hoà giải: "Sĩ quan hậu cần, cũng đâu phải cậu không biết biên chế của bộ đội khó đến cỡ nào, muốn lấy bốn cái một lượt thì cậu đang chuốc thêm phiền phức cho lãnh đạo đấy."
Sĩ quan hậu cần cũng biết mình làm khó người khác, cậu ấy tính toán một chút, cuối cùng không nói về vụ biên chế nữa.
Nếu có ưu đãi về mặt tiền lương thật ra cũng được.
Sĩ quan hậu cần nhanh chóng tính toán rõ ràng mặt lợi và hại, lúc này mới hỏi thẳng vào chủ đề: "Lãnh đạo, vừa rồi ông tìm tôi là vì?"
Hỏi xong lại khiến sư trưởng Lôi nghẹn họng.
Vừa rồi ông ấy định bảo sĩ quan hậu cần làm gì nhỉ?
Già cả rồi, bệnh hay quên cũng nhiều.
Một lúc lâu sau, sư trưởng Lôi mới nhớ lại: "Người mới lên đảo còn dẫn cả người nhà, cho cậu thời gian hai tháng, sau khi thống kê nhân số rõ ràng thì chịu trách nhiệm chuẩn bị chỗ ở cho họ. Mặt khác tài nguyên giáo dục ở hải đảo không đủ, nhà giữ trẻ và trường tiểu học phải tăng thêm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận