Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 211:

“Chú là người xấu, cháu không bao giờ muốn chơi với chú nữa.”
Đối phương la hét gào khóc, vừa đau lòng cho Khương Thư Lan, vừa hung dữ đánh người để trút giận cho cô.
Chu Trung Phong rõ ràng là người bị hại, nhưng lúc này anh lại không nhịn được mà muốn cười, đứa nhỏ ngốc nghếch, mới lớn bằng cây đậu thì biết cái gì?
Chuyện gì cũng không hiểu.
Lúc Tiểu Thiết Đản còn ở nhà họ Khương, nửa đêm thấy người lớn hôn môi, cậu bé ngơ ngác lờ mờ hiểu một số chuyện, cho nên lúc này nhịn không được mà che mặt lại.
Quá là mất mặt đi! Lôi Vân Bảo quá mất mặt rồi.
Chỉ riêng Khương Thư Lan không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình, cô cảm thấy rất ấm áp, giang hai tay nhận lấy Lôi Vân Bảo từ tay Chu Trung Phong, ôm vào trong ngực, cô an ủi: “Không sao, dì xinh đẹp không có bị đánh, chú của cháu cũng không có đánh dì.”
“Thật không ạ?”
Chợt nhận được một cái ôm mềm mại ấm áp, Lôi Vân Bảo không hề đấm đá nữa, sợ làm dì xinh đẹp bị thương, khóc nấc lên mà hỏi.
“Thật mà!”
“Vậy miệng dì sao lại bị sưng thế?”
Cái này... Khương Thư Lan trầm tư suy nghĩ, không biết nên giải thích với thằng bé như thế nào đây?
“Xin lỗi, Tiểu Bảo à, dì và chú của cháu giấu cháu ăn đồ ăn ngon đó.”
Trong nháy mắt Lôi Vân Bảo trừng lớn mắt, bị dời đi sự chú ý: “Chú dì ăn cái gì vậy ạ?”
“Ăn ớt đỏ đó, dì xinh đẹp là bị ớt đỏ cay làm cho sưng miệng.”
Lời này vừa dứt, Lôi Vân Bảo sửng sốt: “Dì xinh đẹp, sao dì lại ham ăn như vậy, cháu cũng không dám ăn ớt cay đâu, sao dì lại dám ăn thế?”
Khương Thư Lan: “Dì đói bụng quá.”
“Dì xinh đẹp, dì đừng ở cùng chú Chu nữa, dì ở chung với cháu đi, nhà cháu có rất nhiều đồ ăn, sẽ không để dì đói đến mức phải ăn ớt cay nữa.”
Đứa trẻ hư này, thật sự không có lúc nào là không cạy góc tường.
Chu Trung Phong vốn có chút mềm lòng, thấy thằng nhóc này khóc lóc thảm thiết như vậy, định cho cậu bé buổi tối ngủ với Thư Lan.
Giờ thì hay rồi.
Giành vợ của anh, còn muốn ngủ với Thư Lan hả?
Đừng có mà nằm mơ.
Chu Trung Phong lập tức đón lấy Lôi Vân Bảo từ trong tay Khương Thư Lan, kẹp ở dưới nách: “Đi thôi, đi xem giường ướt nước tiểu của cháu.”
Lời này vừa dứt, cơ thể nho nhỏ của Lôi Vân Bảo tức khắc cứng đơ, liếc mắt nhìn Tiểu Thiết Đản, đồng thời rùng mình một cái.
Khương Thư Lan lo lắng: “Chu Trung Phong…”
“Không có việc gì, trẻ con nói dối không tốt, phải dạy dỗ lại bọn chúng thật cẩn thận.” Chu Trung Phong cẩn thận mà đóng cửa cho Khương Thư Lan: “Được rồi, mấy ngày nay mệt mỏi rồi, đi vào nghỉ ngơi cho tốt.”
“Bọn nhỏ giao cho anh xử lý!”
Đã làm cho anh không thể ngủ cùng vợ mình, bọn chúng cũng đừng hòng!
Lần này, Lôi Vân Bảo và Tiểu Thiết Đản trợn tròn mắt, hai chân Lôi Vân Bảo đạp loạn tức giận nói: “Thả cháu xuống, thả cháu xuống, cháu muốn ngủ cùng dì xinh đẹp!”
Chu Trung Phong cúi đầu nhìn thoáng qua thằng nhóc này, cười lạnh một tiếng: “Nằm mơ đi!”
Dứt lời, anh đóng cánh cửa bên cạnh lại.
Anh nhìn thấy được trên chiếc giường tre 1,2m kia, giờ phút này, quả thật bị ngập nước, mà bên cạnh giường tre, đang bày công cụ gây án.
Hai cái tách tráng men, một cái ấm trà, nắp bình trà bị dỡ ra, ném lung tung.
Hai thằng nhóc này thật ghê gớm.
Giả bộ ngủ không nói, còn chuẩn bị xong công cụ gây án từ sớm.
“Đái dầm hả?” Chu Trung Phong cười lạnh.
Lôi Vân Bảo vùi đầu, muốn giấu mình đi.
Tiểu Thiết Đản nuốt nước miếng: “Chúng cháu có thể giải thích.”
“Cháu nói đi.”
Hai tay Chu Trung Phong khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống hai đứa nhỏ như hai hạt đậu này rất có điệu bộ, nếu bọn chúng không nói ra được một hai ba điều, đêm nay mọi người cũng đừng mong nghỉ ngơi.
Tiểu Thiết Đản lấy hết can đảm: “Không phải chú từng hứa với cháu, cô út làm vợ chú trước, sau này cháu trưởng thành sẽ trả lại cho cháu sao?”
Đây là vào ngày Chu Trung Phong và cô út kết hôn, ở trên xe hơi, chính miệng dượng đã đồng ý.
Chu Trung Phong nhíu mày: “Đúng vậy, mà thế thì sao chứ?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận