Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 521:

Hắn ta phụ trách nghiên cứu, dẫn dắt hạng mục của tổ chứ không phải tới giao tiếp với đám ông lão bà lão đó.
Chu Trung Phong cũng thật là, từ khi nào anh lại không để ý như vậy, lúc trước ở thủ đô, áo sơ mi trắng của anh chưa bao giờ dính bẩn.
Đồ vật của bản thân, anh càng không cho phép người khác đụng vào dù chỉ một chút.
Hứa Vệ Phương càng nhìn dáng vẻ thản nhiên của Chu Trung Phong khi cõng ông lão kia, mày hắn ta càng nhíu chặt hơn.
Nếu mà nói đến quân đội ở hải đảo này, trưởng thành và tiến bộ chính là cái bộ dạng này, hắn ta tình nguyện không tới!
Tư lệnh Cao nghe được đáp án này.
Ông ấy nhìn hắn ta một lúc, rồi thở dài, bình thản nói: “Cho nên chỉ với một điểm này, cháu đã không bằng Trung Phong rồi.”
Loại người sinh ra đã tốt đẹp như này, thậm chí là ưu tú, nhưng có thể làm được tình trạng giống như Chu Trung Phong, hạ thấp tư thái, thật sự chỉ có số ít.
Có thể xem người dân như người một nhà, có thể đối xử bình đẳng với nhân dân, chỉ nhìn điểm này thì đã có rất nhiều người không làm được.
Vừa nghe vậy, Hứa Vệ Phương không phục: “Cháu không đồng ý với lời này, dù sao phân công làm việc không giống nhau, sao cháu lại không bằng Chu Trung Phong chứ? Nếu ở lĩnh vực của cháu, cậu ấy sẽ không bằng cháu đúng không?”
Tư lệnh Cao không trả lời, ông ấy giơ tay chỉ chỉ cái trán hắn ta, bất đắc dĩ nói: “Cháu đó, cháu đó!”
Quan hệ thân thiết này, sư trưởng Lôi ở bên cạnh nhìn thấy mà trong lòng trầm xuống.
Hy vọng không phải như ông ấy nghĩ.
Ba giờ sau, những người già, phụ nữ và trẻ em đã được sắp xếp ổn thỏa.
Chu Trung Phong mới không nhanh không chậm bận rộn việc của mình.
Chờ anh sắp xếp xong việc cuối cùng, anh gật đầu, nói với Tiểu Trương: “Tôi đi ngay đây.”
Ngừng một chút, anh không quên dặn dò Khương Thư Lan: “Em trở về với bọn nhỏ đi, mệt mỏi một ngày rồi nên đừng nấu cơm, đói thì đến nhà ăn, buổi tối cũng không cần để cơm lại cho anh, anh đi họp nên không biết bao giờ mới về.”
Trước mặt Khương Thư Lan, một người lạnh lùng như Chu Trung Phong lại biến thành một người thích lảm nhảm, anh hận không thể sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.
Khương Thư Lan đều gật đầu hết.
“Thư Lan!”
“Hả?” Khương Thư Lan nâng mắt nhìn anh.
“Cảm ơn em.” Chu Trung Phong nhẹ nhàng tiến đến ôm lấy cô.
Trước mặt bàn dân thiên hạ, Khương Thư Lan lập tức đỏ mặt, cô không khỏi giận dữ liếc anh một cái: “Anh đúng là đồ lưu manh.”
Ở nơi như này lại dám ôm cô.
Chu Trung Phong: “Tiểu Trương, cậu thấy gì không?”
Tiểu Trương: “Báo cáo phó đoàn! Tôi đã mù được nửa giờ đồng hồ rồi ạ.”
Chu Trung Phong: “…”
Khương Thư Lan: “…”
Bọn họ còn không biết, Tiểu Trương vậy mà lại có năng khiếu hài hước như thế.
Chẳng qua loại biểu hiện hài hước này từ đâu ra?
Đến từ việc Chu Trung Phong và Khương Thư Lan trêu ghẹo nhau, nghĩ đến đây, Khương Thư Lan không khỏi oán giận mà trừng mắt với Chu Trung Phong một cái.
Tất cả là do anh bỗng nhiên càn rỡ, trừng xong không đợi đối phương phản ứng lại, cô đã quay đầu chạy về nhà.
Chu Trung Phong không tự nhiên sờ sờ mũi, anh nghiêm túc nói: “Nói rất tốt, nhưng lần sau không được nói nữa.”
Tiểu Trương: “…”
Cậu ấy không biết phó đoàn còn có một mặt hài hước như vậy đấy.
“Được rồi phó đoàn, sư trưởng Lôi đã giục chúng ta nhanh qua đó, tư lệnh Cao cũng đang chờ.”
Chu Trung Phong gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Nửa giờ sau.
Tại văn phòng sư trưởng Lôi, Chu Trung Phong gõ cửa.
Một lúc lâu sau, sau cửa truyền đến một giọng nói: “Vào đi.”
Chu Trung Phong đẩy cửa vào, vừa tiến vào, anh thấy ba người, dẫn dầu là tư lệnh Cao ngồi ở vị trí chủ trì trên bàn làm việc, bên cạnh là Hứa Vệ Phương và sư trưởng Lôi.
Chu Trung Phong hơi nhíu mày, giọng anh lạnh lùng: “Tư lệnh Cao, sư trưởng Lôi.”
“Mọi người tìm tôi sao?”
Thực ra trong lòng anh đã có suy đoán, nhưng lại thấy không quá có khả năng, dù gì đây cũng là quân đội có quy củ nghiêm ngặt, chứ không phải chợ bán thức ăn .
Bạn cần đăng nhập để bình luận